Dưới gốc cây gạo đối diện ngay trước cửa tòa nhà ký túc xá, một bóng trắng đang ngồi yên lặng trên ghế đá, ngoài làn gió hè nhẹ nhàng phe phẩy đong đưa làn váy và làm đám lá trên cây cọ sát vào nhau kêu lên xào xạc ra thì không còn một tiếng động nào khác cả, ngay cả tiếng hít thở và tiếng tim đập cũng không!
Diệu An đang chờ đợi!
Hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy âm lịch, là ngày đóng cửa Quỷ môn quan, Hoàng Lê Minh Huy sẽ ghé qua đây gặp cô một lần trước khi trở lại Địa phủ đúng giờ đóng cửa.
Đúng vậy, cả cô và người mà cô đang chờ đợi đều không phải là “người”.
Từ trong bóng tối đen như mực, một bóng dáng đang nhanh chóng tiến về phía cô. Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối vọng tới từ cây cột điện phía xa, một chàng trai trẻ chỉ ngay trong chớp mắt đã lặng yên không một tiếng động đứng ngay trước mắt Diệu An. Khuôn mặt khôi ngô với mái tóc lãng tử cùng bộ vest màu đen chỉn chu phối hợp cùng với chiếc đèn lồng màu đỏ và bộ xích màu đen quấn quanh từ cổ tay đến tận bắp vai bên phải nhìn giống như một cậu ấm nhà giàu mới bắt đầu học nổi loạn theo cái kiểu nửa hiện đại nửa cổ đại vậy.
Ai có thể nghĩ đến một người như vậy sẽ là Quỷ Vô Thường đâu?
Diệu An chỉ nhìn anh ta liếc mắt một cái rồi lại lặng lẽ dời ánh mắt sang hướng khác.
Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ tính ra cũng đã sắp năm năm rồi nhưng cô vẫn không thể nào hiểu được chút nghệ thuật nào hay nét đẹp gì trong kiểu phối đồ này, mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy đau mắt, kể cả dù mắt của cô đã không còn biết đau là gì.
“Anh đến muộn!”
Minh Huy dùng bên tay không cầm đèn phủi phủi chiếc ghế vốn dĩ cũng không có một hạt bụi nào rồi mới đặt mông ngồi xuống ngay bên cạnh cô, trả lời:
“Năm nào chẳng như vậy, vẫn luôn có những kẻ mơ mộng viển vông rồi tìm đủ mọi cách để có thể nán lại thế gian dù chỉ là thêm một lúc nữa.”
Diệu An khá thấu hiểu, nói:
“So với ở dưới đó thì rõ ràng là trên này có quá nhiều thứ đáng để lưu luyến hơn mà!”
Minh Huy không tỏ ý kiến, chỉ hỏi cô:
“Còn cô thì sao? Năm năm rồi mà cô vẫn chưa nghĩ thông suốt à?”
“Cô mới vừa đáp lại lời gọi Bút tiên?”
Vừa nói anh ta vừa giơ tay lên hất ngang trước người cô như đang cắt đứt một sợi dây nào đó. Diệu An không hề phản ứng lại với lời nói của anh ta, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía phòng ký túc xá số 404 đối diện ngay trước mắt.
Trong phòng ký túc xá, cả bốn nữ sinh vốn đang hô hấp dồn dập, mồ hôi đầy đầu cau mày lại ôm chặt lấy chăn gối như đang chìm trong cơn ác mộng dần dần đã bình thường trở lại, giữa mày cũng giãn ra, tiếp tục lâm vào giấc ngủ say.
Ánh mắt Minh Huy nhìn về phía Diệu An càng lạnh hơn:
“Cô đang định làm gì? Đừng quên là vì sao cô còn có thể ở lại chỗ này. Chỉ cần dính phải dù chỉ là một chút nghiệt nợ hay nhân quả thôi thì hậu quả cô cũng đều không thể thừa nhận được đâu!”
Liên kết bị cắt đứt giữa chừng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi tay để hai bên đùi của Diệu An đang run lên, linh hồn của cô dường như cũng đã trở lên trong suốt hơn một chút trong chớp mắt, ngay sau đó lại bình thường trở lại. Diệu An cũng không thèm để ý, cô mệt mỏi tựa lưng vào sau ghế, nhẹ nhàng nói:
“Tôi biết.”
Minh Huy nghe thấy cô trả lời như vậy lại càng tức giận hơn, đứng dậy bất chấp tất cả nói:
“Hãy chấp nhận sự thật đi! Lời hứa mùa hè năm ấy đã không thể trở thành hiện thực được nữa!”
Diệu An nghe vậy chỉ lặng im, một lúc lâu sau mới thẫn thờ hỏi lại:
“Tại sao chứ?”
Lúc này Minh Huy cũng đã bình tĩnh lại, nghe thấy cô vẫn cố chấp hỏi như vậy thì chỉ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, trả lời:
“Bởi vì cô đã chết rồi.”
Gió đêm mùa hè mát lạnh vẫn nhẹ nhàng len lỏi qua từng ngóc ngách, cả khuôn viên trường chỉ còn lại tiếng lá cây rung xào xạc. Ánh đèn phía xa chiếu lên chiếc ghế đá trống trơn dưới gốc cây gạo đối diện tòa nhà ký túc xá nữ.
“Nhưng bọn họ vẫn còn sống mà!”