Chấp Niệm Tan

Chương 1




“Bút tiên ơi Bút tiên! Ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu muốn nối lại tiền duyên, hãy làm bút xoay tròn ở trên giấy.”

Hơn chín giờ tối, trong căn phòng ký túc xá nữ số 404 của trường trung học phổ thông thành phố Dương Hải, bốn nữ sinh ngồi vây xung quanh một chiếc bàn gấp đặt trên chiếc chiếu cói dưới nền đất giữa căn phòng.

Ánh sáng duy nhất từ chiếc nến trắng lập lòe lúc sáng lúc tối, cả bốn người thấp thỏm nhìn về chiếc bút chì trên mặt bàn.

Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh buốt thổi vào từ cửa sổ làm cho tờ giấy đặt dưới chiếc bút hơi nhếch lên một chút rồi lại buông xuống. Theo đà đó, chiếc bút chì cũng bị dịch chuyển đi, nhưng không phải lăn rơi xuống đất mà là tự động xoay tròn ba bốn vòng tại chỗ rồi mới ngừng lại.

Một nữ sinh cắt tóc ngắn ngang vai ngồi đối diện ngay trước cửa sổ vừa nhìn thấy như vậy thì hai mắt sáng lên, hào hứng nói:

“Xoay rồi kìa, nó tự xoay rồi kìa!”

Hai người bạn ngồi hai bên nhìn thấy vậy cũng hùa theo:

“Xoay! Xoay! Bút tự mình xoay.”

“Oa, bút tiên đến thật này.”

Chỉ có duy nhất nữ sinh mặc váy ngủ trắng phủ qua đầu gối, tóc ép thẳng đến qua eo ngồi đưa lưng về phía cửa sổ là mặt mày xanh lét, run run rẩy rẩy nói:

“Các cậu không thấy sợ sao? Tớ lạnh buốt hết cả sống lưng rồi này.”

Nữ sinh tóc nhuộm hồng xoăn lọn sóng ngồi bên tay trái nghe thấy vậy có chút hoang mang quay sang hỏi:

“Sợ...gì...?”

Cùng lúc đó, nữ sinh tóc màu nâu café ngồi bên tay phải nghe thấy vậy mới bắt đầu nghĩ lại mà sợ hét lên:

“Áaaaa... mẹ ơi bút nó tự mình xoay!!!”

Tóc ngang vai thấy các bạn đều run sợ thành như vậy thì cũng hoảng hốt theo, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh lại chạy chữa:

“Ha..ha ha, chắc là tại đúng lúc có gió thổi vào thôi, hoặc là do cái bàn bị nghiêng nên bút nó mới tự xoay như vậy đó. Không có gì đâu!”

“Cậu làm cái gì thế? Dừng lại ngay!”

Tóc ngang vai ngây ngốc:

“Bọn mình không chơi nữa, tớ dọn đồ cất đi.”

Nhìn thấy bạn mình như vậy, tóc dài thẳng cũng không biết nên bày ra biểu tình gì nữa, mặc dù đang rất run sợ rồi nhưng vẫn cố dùng giọng nói run rẩy đứt quãng giải thích:

“Các cậu không biết thật à? Sau khi hỏi xong rồi và không muốn hỏi nữa thì bọn mình phải tiễn Bút tiên đi ngay, nếu không nó sẽ vẫn luôn đi theo chúng ta đấy.”

Ba người còn lại nghe thấy vậy thì ba mặt, sáu mắt nhìn nhau. Tóc hồng xoăn sóng hỏi:

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tóc nâu café ngồi đối diện nhanh trí đáp:

“Bày ra lại ngay nhanh lên!”

Rồi cả hai nhanh nhảu cướp lấy bút và giấy trong tay tóc ngang vai, một người đặt giấy lên mặt bàn vuốt ra cho phẳng, một người đặt bút lên trên giấy, vừa làm miệng còn liên tục nói:

“Ừ! Ừ! Bày ra, bày ra...”

Thấy hai người kia đã nhanh chóng bày lại cả bút và giấy ngay ngắn trên bàn rồi, tóc ngang vai tò mò hỏi:

“Bày ra rồi, sao nữa?”

Cả đám im lặng nhìn nhau, lần này thì đến cả tóc dài thẳng cũng cúi đầu xuống không nói gì nữa, hóa ra cả đám chẳng ai tìm hiểu trước là phải tiễn Bút tiên đi như thế nào cả. Cũng đúng thôi, ai cũng chỉ nghĩ đây là một trò đùa, ai ngờ sẽ chơi thành như vậy chứ.

Im lặng một lúc, tóc ngang vai dứt khoát đứng lên, nhanh chóng nhặt bút nhét ngay vào trong ngăn tủ, giấy thì vo viên ném một phát ngay giữa sọt rác gần cửa, vừa làm vừa nói:

“Chúng tôi không hỏi nữa, tạm biệt Bút tiên!”

Ba người còn lại ngơ ngác hỏi:

Tóc ngang vai không tin vào mấy trò thần thần quỷ quỷ này, cô tin chắc chỉ là do gió thổi đúng hướng nên cây bút mới vô tình xoay thành như vậy thôi. Tỉnh bơ đáp lời ba đứa bạn vẫn còn đang thấp thỏm:

“Ai mà biết được, tớ cũng mới chơi lần đầu.”

Tóc café vẫn cảm thấy hơi sợ một chút, nhưng cũng cố gắng trấn định lại, nói sang chuyện khác:

“Thôi đi ngủ, đi ngủ thôi, chắc là do gió thổi thật chứ không có gì đâu.”

Cũng chẳng thể làm gì được khác nữa, cả đám đồng ý dừng lại không chơi nữa, đứa đứng dậy đi bật đèn lên, đứa với ra ngoài ban công cất quần áo, đứa dọn dẹp bàn chiếu dưới đất rồi tốp năm tốp ba rủ rê nhau đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Căn phòng ngủ vốn âm trầm, tối tăm trong phút chốc đã náo nhiệt rôm rả hẳn lên.

Thậm chí còn có đứa bạn ở phòng ký túc bên cạnh nghe thấy động tĩnh bên này thò cổ sang hỏi:

“Chơi xong rồi à? Thế nào?”

Tóc hồng xoăn sóng thấy vậy liền đáp:

“Chả thế nào cả, không chơi, không chơi.”

Đứa bạn phòng bên nghe thế liền cố nói với theo:

“Chán vậy, tôi còn đang định sang hỏi ké mà.”

Tóc nâu café nghe thấy tiếng nói chuyện liền nhìn sang:

“Thôi đi, bà mà dám sang á?”

Bạn phòng bên vẫn cố chống chế:

“Thì khách sáo thôi mà, đùa không được à, sao cứ sát muối vào nỗi đau của người ta thế nhỉ. Thật là quá đáng, hãy xem giáng long thập bát chưởng của ta đây...!!!”

“Tiếp chiêu, đây là súng Aka, bùm chíu...”

Lời nói đuổi tiếp lời nói, từ phòng này lôi kéo sang phòng kia, chỉ trong phút chốc đã ồn ào đến nỗi cô quản lý ký túc phải chạy ra sân đứng dưới mắng vọng lên:

“Cái tầng bốn trên kia! Hơn chín giờ rồi đấy, có để cho người khác nghỉ không hả?”

Cả tầng im lặng trong phút chốc xong cả đám đồng thanh kêu lên:

“Dạ, thưa ma ma!”

Rồi cả đám phá lên cười khúc khích, nhưng ai cười xong rồi cũng biết ý nói nhỏ nhẹ lại, chỉ một lát sau, ánh đèn trong từng phòng tắt dần, cả tòa nhà chìm vào trong bóng tối, khuôn viên trường cũng im ắng theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.