Chấp Niệm Tan

Chương 4




Trên chiếc ghế đá dưới gốc cây gạo đối diện tòa nhà ký túc xá nữ, Diệu An đã ngồi im không nhúc nhích ở đó hàng tiếng đồng hồ.

Đêm nay, Hoàng Lê Minh Huy sẽ lại đến một lần nữa, bởi vì ngay khi cô vận dụng năng lực của Quỷ Vũ, anh ta cũng sẽ có cảm ứng.

Quả nhiên, chưa đến mười hai giờ đêm, một cơn gió lạnh buốt lướt ngang qua trước mắt, Hoàng Lê Minh Huy đã đứng ngay trước mặt cô.

Anh ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Một lúc sau mới lên tiếng nói:

“Tôi nghĩ là cô sẽ đi hỏi bọn họ.”

Diệu An ngước mắt lên nhìn về phía anh ta, nhẹ nhàng nói:

“Tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ xuất hiện trước mặt và hỏi bọn họ, nhưng anh biết không... Thảo My đã sinh một cô con gái, cô bé rất dễ thương, dù nhìn thấy tôi cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn nhếch miệng cười. Ngân Anh đang theo đuôi một vụ trốn thuế của cả một tập đoàn lớn, đã sắp tìm được chứng cứ quan trọng rồi. Còn Khánh Huyền cũng đã bắt đầu công việc kinh doanh của mình, buôn bán khá tốt.”

Cô mỉm cười, dù vẫn chưa thể buông xuôi được tất cả, thời gian năm năm đối với cô giống như chỉ là một giấc mộng dài. Giật mình tỉnh giấc, lời hứa ấy dường như mới chỉ nói hôm qua.

Còn với những người khác, có lẽ điều đó đã trôi qua rất lâu, rất lâu rồi.

Hoàng Lê Minh Huy chỉ im lặng lắng nghe, chờ đến khi cô không còn muốn nói gì nữa, anh ta mới nói:

“Cô không tò mò mình được chôn ở đâu à?”

Cô dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía anh ta, điều đó có quan trọng gì đâu.

Anh ta không trả lời thắc mắc của cô, chỉ nói tiếp:

“Tôi dẫn cô đi xem!”

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã xuất hiện trước cổng một khu nghĩa trang được xây dựng ở lưng chừng một sườn núi.

Cô đã khá bất ngờ khi biết mình được chôn ở đây, theo truyền thống của gia đình cô, đáng lẽ ra cô nên được hỏa táng và gửi vào chùa.

Cô hỏi:

“Đây là đâu?”

Hoàng Lê Minh Huy không chút do dự trả lời:

“Nghĩa trang Vĩnh Lạc.”

Diệu An bật thốt lên:

“Đây là Côn Sơn.”

“Đúng vậy.”

Chỉ chờ lời xác nhận của Hoàng Lê Minh Huy vừa đáp xong, trong vô thức, cô nghe thấy tiếng của chính mình nói:

“Tôi muốn xem bình minh trên đỉnh Côn Sơn!”

Không để ý đến người vẫn còn đang đứng bên cạnh, cô hướng về phía bậc thang, từng bước từng bước leo lên trên đỉnh núi.

Khi hai người xuất hiện ở trên đỉnh núi, thời gian mới chỉ có hơn ba giờ sáng, Diệu An ngồi xuống tảng đá đầu tiên trong một hàng bốn tảng đá xếp gần nhau ngay sát mép vách núi.

Hoàng Lê Minh Huy đứng đằng sau cô, hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ.

Tầm hơn năm giờ sáng, khi chân trời bắt đầu sáng dần lên, hai người vẫn đang im lặng nhìn về phía chân trời thì bỗng nhiên nghe thấy một hàng tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng thở dốc mệt nhọc dần dần tiến đến gần đỉnh núi. Cùng với đó là tiếng oán giận quen thuộc, cô nghe thấy tiếng Ngân Anh làu bàu:

“Hẹn gì không hẹn, sao lại đi hẹn xem bình minh cơ chứ, năm nay như thế này là còn đỡ đấy, như năm trước nghe đài dự báo nói nắng sớm, mới hơn bốn giờ đã bắt đầu sáng rồi, leo suốt từ ba giờ đêm mới kịp, ôi trời ơi!”

“Cậu bớt làu bàu đi thì sẽ bớt mệt hơn đấy, sắp đến nơi rồi.”

Cùng với tiếng Khánh Huyền chế nhạo:

“Cậu không muốn leo lên thì đứng bên dưới xem cũng được mà!”

Vừa nghe thấy Khánh Huyền nói vậy Ngân Anh đã ngay lập tức phản đối:

“Không được! Diệu An chờ một mình ở trên này không thấy tụi mình đi lên thể nào cũng giận dỗi, đến lúc đó nửa đêm về báo mộng rủ nhau đi xem bình minh thì còn nhọc hơn.”

Diệu An quay đầu lại nhìn ba người bạn đang dìu dắt lôi kéo nhau đi từng bước từng bước đến bên cạnh mình, cả ba thở dốc đặt mông ngồi xuống ba tảng đá còn lại, bên vách núi. Trên tay mỗi người đều cầm một bông hướng dương đặt xuống tảng đá mà cô đang ngồi, giống như đang đặt chúng vào trong lòng cô vậy.

Ba người bạn đều đang nghìn về phía trước ngắm bình minh, còn cô thì đang nhìn bọn họ. Giờ khắc này, cô thấy lòng mình thật nhẹ, nhìn nụ cười trên mặt mỗi người, Diệu An cũng nhoẻn miệng cười.

Ánh nắng dần dâng lên cao, ba người bạn lại dìu dắt lôi kéo nhau đi xuống núi, nhìn theo bóng dáng của cả ba cho đến tận khi ba người đã xuống đến chân núi lên xe rời đi.

Diệu An nhẹ nhàng nói:

“Hóa ra người thất hứa từ trước đến giờ chỉ có một mình tôi!”

Dứt lời, theo sát ngay sau người cộng sự của mình, Diệu An mỉm cười rồi từ từ biến mất.

Chấp niệm tan, không nhất thiết là phải quên đi, giống như vây giờ, cô vẫn sẽ luôn nhớ nó, lời hứa mà cô đã không thể thực hiện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.