Chấp Chưởng Thiên Hạ: Họa Quốc Phi Y

Chương 4




Đề nghị của Cố Thiên Thành khiến Cố Quốc công và Cố phu nhân rơi vào tình huống khó xử, đồ cưới của Cố Thiên Tuyết còn không bằng một phần đồ cưới của Cố Thiên Thành.

Thử nghĩ xem, đem một rương hồi môn đến phủ Triệu vương, sau đó đem hơn một trăm rương hồi môn trở về, mặt mũi của bọn họ phải ném đi đâu chứ?

Cho dù bọn họ không cảm thấy gì thì phủ Triệu vương cũng sẽ không vui, đây không phải là đánh vào thể diện của phủ Triệu vương sao?

“Thiên Thành, con không nên làm loạn, vi phụ biết việc này con rất ấm ức, chắc chắn vi phụ sẽ đền bù tổn thất cho con.” Cố Quốc công xuống đài không được, đành phải hứa hẹn lung tung, hi vọng bỏ qua chuyện này. Chỉ cần qua được ngày hôm nay, một nữ tử như Cố Thiên Thành còn có thể lật trời sao?

“Đền bù tổn thất? Phụ thân, người muốn đền bù tổn thất cho con thế nào? Trả đủ số hồi môn cho con hay là trả vị hôn phu cho con?”

Cố Thiên Thành giễu cợt nhìn nam nhân gọi là “phụ thân” kia, thấy sắc mặt ông tối sầm lại, nàng lặng lẽ nói thầm trong lòng: “Thiên Thành, ta đem những lời ngươi muốn nói mà không dám nói đều nói ra rồi, những chuyện ngươi muốn làm mà không dám làm ta cũng làm rồi, kết quả như thế này ngươi đã hài lòng chưa?”

Ba ngày trước, nàng tỉnh lại ở thế giới này, từ nữ pháp y cao cấp thế kỉ hai mươi mốt, biến thành đại tiểu thư phủ Cố Quốc công, một đứa trẻ đáng thương mồ côi mẹ từ nhỏ.

Nếu như nàng đã trở thành Cố Thiên Thành thì nàng sẽ thay Cố Thiên Thành sống thật tốt, những ai thiếu nợ nàng đều sẽ phải trả lại, những kẻ muốn chiếm đồ của nàng đều phải nhả ra!

“Thiên Thành, thân thể con có tật, con muốn trách vi phụ sao?” Đối diện với Cố Thiên Thành hùng hổ dọa người, gương mặt Cố Quốc công chuyển thành màu đỏ tím, lúc này ông chỉ có thể dùng vết thương ở chân Cố Thiên Thành để bắt bẻ nàng.

“Phụ thân, trước giờ con chưa từng trách người nửa câu, con chỉ muốn lấy hồi môn của con về mà thôi. Sao vậy? Thiên Tuyết đoạt vị hôn phu của con, ngay cả hồi môn của con cũng muốn đoạt, trên thế gian này lại có người không biết xấu hổ như vậy sao?” Nếu bọn họ đã không cần mặt mũi thì Cố Thiên Thành cũng không khách khí nữa, mạnh mẽ phản công. Nhìn Cố Quốc công tức giận đến không thở nổi, Cố Thiên Thành cảm thấy rất vui vẻ…

Ánh mắt nàng quét đến gương mặt oán độc của Cố phu nhân, bà ta đang vò chặt khăn tay, Cố Thiên Thành giả vờ làm vẻ mặt tỉnh ngộ: “Ồ, con quên mất… Thế gian này thật sự có người còn không biết xấu hổ hơn cả Thiên Tuyết nữa. Mẹ nào con nấy, mẫu thân của Thiên Tuyết đoạt nam nhân của mẫu thân con, sau khi mẫu thân con mất chưa được trăm ngày đã gả vào Cố gia, vào phủ chưa tới sáu tháng đã sinh non, đẻ ra một nữ nhi… Muốn nói đến người không biết xấu hổ thì đúng là không biết trong hai mẹ con họ ai cao ai thấp?”

Cố Thiên Thành đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “sinh non”, khẽ nâng cằm lên, tư thế vô cùng kiêu ngạo, giống như lúc này nàng chỉ đang nói chuyện bình thường, không có dáng vẻ oán hận, chỉ là đưa ra nhận xét công bằng mà thôi.

“Nếu như ta nhớ không lầm thì phu nhân của quốc công năm đó gả rất vội, đứa bé kia cũng sinh ra sớm, đúng là vào phủ chưa tới sáu tháng đã sinh rồi.”

Trong đám người có một người lên tiếng, mà câu nói của Cố Thiên Thành cũng khiến cho rất nhiều người bàn tán, tuy âm thanh không lớn nhưng Cố phu nhân lại nghe được toàn bộ.

Gương mặt Cố phu nhân đỏ bừng lên, nhưng bà ta không có cách nào giải thích với mọi người. Cố phu nhân nhìn về phía Tần Vân Sở cầu cứu, nhưng Tần Vân Sở cũng không phải kẻ ngốc, đám người này cũng đâu có nói hắn, sao hắn phải ra mặt chứ?

Cố phu nhân xấu hổ đứng im tại chỗ, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể sử dụng chiêu thường dùng của nữ nhân, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ mà thôi.

“Hu hu… Lão gia, lão gia, thiếp không muốn sống nữa. Mọi người đều bảo làm mẹ kế còn khó hơn lên trời, cuối cùng thiếp cũng hiểu rõ rồi, cho dù thiếp đối xử với Thiên Thành tốt đến mức nào thì nó cũng không yêu thích thiếp. Lão gia, thiếp là mẫu thân của Thiên Thành, nhưng thế gian này làm gì có nữ nhi nào nói chuyện với mẫu thân của mình như thế?”

Cố phu nhân vừa khóc, lập tức có người đứng ra nói giúp cho bà: “Không hiếu thuận với trưởng bối, dạng nữ tử như vậy thì cho dù không tàn tật cũng không thể cưới!”

“Đúng vậy, một nữ tử không có hiếu đạo như thế, Sở thế tử không cưới là đúng!”

Ánh mắt mọi người nhìn Cố Thiên Thành lập tức thay đổi, một nữ tử không hiếu thuận với trưởng bối, ai nhìn cũng thấy chướng mắt!

Cố Thiên Thành biết, nhưng hiện tại nàng không cố kị được nhiều như vậy, nếu như muốn nàng tiếp tục hiếu thuận thì e rằng nàng chỉ còn một con đường chết.

Cố Thiên Thành nhếch môi, khóe môi hơi chảy máu, gương mặt oan ức nhìn về phía Cố phu nhân, chỉ trích: “Cố phu nhân, bà nói bà là mẫu thân của ta, như vậy ta hỏi bà, khi mẫu thân ta mất thì bà ở đâu? Bà cũng được tính là mẫu thân sao? Chẳng qua bà chỉ là vợ kế của phụ thân ta mà thôi, ta gọi bà một tiếng mẫu thân chính là hiếu thuận với bà rồi.”

Cố Thiên Thành nói một hơi, sau đó nhìn Cố Quốc công: “Còn nữa, phụ thân đại nhân, khi mẫu thân con khó sinh mà chết, người ở đâu?”

Nói đến đây, giọng Cố Thiên Thành có chút nghẹn ngào, nhưng nàng vẫn tiếp tục nói: “Lúc trước, mẫu thân con vì sinh con nên đã mất mạng, phụ thân cũng không thèm tới gặp bà ấy lần cuối. Trước khi mẫu thân con chết đã muốn gặp mặt phụ thân lần cuối, lão tổ tông thấy mẹ đáng thương nên đã phái người ra ngoài tìm, nhưng toàn bộ người trong phủ đều không tìm được phụ thân ở nơi nào. Phụ thân, Cố phu nhân, con cũng rất muốn hiếu thuận, chỉ là hai người không cho con cơ hội.”

Cố Thiên Thành không khóc, bởi vì so với nước mắt thì lời nói của nàng càng khiến người ta đồng tình hơn, kết hợp với lời nói lúc nãy của Cố Thiên Thành thì mọi người sao có thể không hiểu chứ?

Thời điểm mẫu thân Cố Thiên Thành mất, Cố Quốc công này có lẽ đang ở trên giường Cố phu nhân, vì vậy, ánh mắt mọi người nhìn Cố Quốc công và Cố phu nhân đều tràn đầy sự khinh thường.

“Nghiệt nữ, nghiệt nữ! Sao ta có thể có một nghiệt nữ như ngươi chứ! Biết trước thì lúc ngươi vừa sinh ra ta nên bóp chết ngươi!” Cố Quốc công thẹn quá hóa giận, muốn đánh Cố Thiên Thành nhưng vì tức giận quá độ nên ngã ngồi ra ghế, không thể động đậy được.

Cố Thiên Thành quay mặt đi chỗ khác, coi như không nhìn thấy, đau lòng nói: “Nếu như có thể con cũng hi vọng ngay khi con ra đời phụ thân đã bóp chết con, nếu như thế thì mẫu thân cũng có thể gặp mặt phụ thân lần cuối, con cũng có thể xuống dưới đó cùng mẫu thân, không cần phải giống như bây giờ, vị hôn phu bị người ta đoạt mất, hồi môn cũng bị đoạt, phụ thân, vì sao lúc trước người không bóp chết con, nếu như người bóp chết con rồi thì con đâu cần phải sống khổ sở như thế này…”

Cố Thiên Thành làm cho Cố Quốc công không cách nào phản bác được, Cố phu nhân khóc lóc càng thương tâm hơn, nhưng lúc này không ai đứng ra nói giúp bà ta nữa, ngay cả Tần Vân Sở cũng không thể mở miệng nói chuyện, bởi vì Cố Thiên Thành nói đều là sự thật, khiến người ta không cách nào phản bác.

Không phải người làm con gái bất hiếu, mà người làm phụ mẫu vốn không có đạo đức…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.