“Khụ khụ…” Đột nhiên bị hỏi đến, Cố Quốc công có chút sửng sốt, miệng hơi há ra, nhưng không biết nên trả lời nữ nhi của mình như thế nào.
Cố Thiên Thành lạnh lùng nhìn khách khứa tới tham dự, những người này có người quay mặt đi chỗ khác, tỏ vẻ xấu hổ, có người lại nhìn Tần Vân Sở, có người nhìn Cố Thiên Thành, nhưng không một ai lên tiếng. Hỉ đường tĩnh lặng đến đáng sợ, dường như có thể nghe được cả tiếng cây kim rơi trên mặt đất.
Lúc này, Toàn Phúc phu nhân ra hiệu, tiến lên một bước, phá vỡ sự yên tĩnh: “Cố Quốc công, nữ tử này thân thể có tật cho nên thật sự không thể gả vào hoàng gia được, nếu Cố gia nhất quyết muốn gả đại tiểu thư đi thì e rằng thân gia không những không kết thành, mà ngược lại còn trở thành kẻ thù…”
“Đúng vậy, thân thể đại tiểu thư của quý phủ có tật, đúng là không thích hợp gả vào Triệu vương phủ.” Toàn Phúc phu nhân vừa nói xong đã có người nhanh chóng phụ họa.
Cố Thiên Thành đã sớm nhìn thấy Cố phu nhân ra hiệu bằng ánh mắt với Toàn Phúc phu nhân, nàng cũng không tính toán với bà ta, chỉ lặng im nhìn Cố Quốc công, chờ người cha ruột của thân thể này lên tiếng.
Mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía Cố Quốc công, chờ Cố Quốc công đưa ra quyết định.
Dưới tình huống như vậy, cho dù Cố Quốc công không đồng ý thì cũng phải mở miệng. Ông không dám nhìn Cố Thiên Thành, chỉ quay sang nói với Tần Vân Sở: “Chân của Thiên Thành có tật, đúng là không thích hợp gả vào phủ Triệu vương, chỉ là nếu thay đổi tân nương ở ngay trong hôn lễ này thì có chút không hợp lý…”
“Không hợp lý? Không hợp lý chỗ nào? Chẳng lẽ muốn bổn thế tử phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cưới một kẻ tàn phế về nhà sao?” Tần Vân Sở vô cùng ngang ngược, hai chữ “tàn phế” nói càng lúc càng thuận miệng, ánh mắt nhìn Cố Thiên Thành cũng không hề che giấu sự chán ghét.
Cố Thiên Thành vờ như không nghe được, chỉ khẽ cười nhạt một cái, giống như màn kịch trước mắt này không có liên quan gì tới nàng, nàng chỉ là một người đi đường đứng ngoài quan sát mà thôi.
So với hôn lễ này thì Cố Thiên Thành càng quan tâm đến cái chân bị thương của mình hơn, hiện giờ nàng chỉ hi vọng màn kịch này sớm kết thúc, nếu không chân của nàng sẽ không chịu được.
Chuyện đến nước này rồi, cho dù Tần Vân Sở nguyện ý cưới thì Cố Thiên Thành nàng cũng không gả!
Tần Vân Sở thấy Cố Quốc công không cho hắn câu trả lời chắc chắn, hắn lập tức uy hiếp: “Cố Quốc công, rốt cuộc có đổi tân nương không? Bổn thế tử vẫn đang chờ tân nương lên kiệu hoa, còn về phần Cố Thiên Thành tàn phế này, các ngươi thích gả cho ai thì gả, tóm lại, bổn thế tử không muốn cưới nàng ta!”
Cố Quốc công nghe thấy Tần Vân Sở nói chuyện không hề có chút tôn trọng nào thì tức giận đỏ cả mặt, con gái và con rể này đúng là đồ chết tiệt, không có ai hiểu chuyện.
“Lão gia…” Cố phu nhân thấy thế, nhẹ nhàng kêu một tiếng. Bà ta là một nữ nhân chưa đến ba mươi tuổi, đúng lúc đang vào thời kì hoàng kim, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn thú vị có thú vị, hơn nữa vì được nuông chiều, ăn sung mặc sướng nên khí chất trên người bà ta càng toát ra vẻ tôn quý.
Tiếng “lão gia” này đã khiến cho lửa giận trong lòng Cố Quốc công nhanh chóng tiêu tan, khẽ đáp lại bà ta một câu: “Phu nhân.”
Cố phu nhân thấy thế, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, vội vàng thuyết phục: “Lão gia, lời này của Sở thế tử cũng không sai, chân Thiên Thành có tật, đúng là không thích hợp gả vào phủ Triệu vương. Thế tử gia nguyện ý cưới Thiên Tuyết đều là vì nể mặt mũi của lão gia, nếu không thì hôn sự lần này giữa hai nhà coi như xong rồi, người mất mặt cũng là phủ Quốc Công chúng ta…”
“Chuyện này…” Cố Quốc công có chút do dự, Cố phu nhân thấy thế, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Tần Vân Sở.
Tần Vân Sở nhíu mày, hơi do dự, sau đó tiến lên một bước, giọng điệu mềm mại hơn mấy phần: “Cố Quốc công không đồng ý đổi tân nương cũng được, bổn thế tử không làm khó ông, bổn thế tử sẽ lập tức trở về. Cố Thiên Thành tàn phế này các ngươi thu lại đi, cho dù nói gì thì bổn thế tử cũng sẽ không cưới, để tránh hai nhà kết thù…”
Nói xong hắn xoay người rời đi, chỉ là nhìn dáng đi này, Cố Thiên Thành có chút buồn cười.
Cho dù muốn dọa người thì thế tử gia cũng nên diễn xuất cho đạt một một chút chứ, bước đi chậm như thế làm gì, ngươi sợ người khác không biết ngươi đang nghĩ gì trong lòng sao?
Cố Thiên Thành dùng dáng vẻ của người qua đường đứng xem, liếc mắt một cái cũng nhận ra Tần Vân Sở đang làm bộ làm tịch, đương nhiên đám khách khứa kia cũng có thể nhìn ra, nhưng chỉ là bọn họ không dám nói, bởi vì bọn họ biết sự ngang ngược của Tần Vân Sở.
Mà người nên nhìn thấy diễn xuất kém cỏi lấy lùi làm tiến của Tần Vân Sở nhất thì lại không nhìn ra, ngược lại, ông còn rơi vào cái bẫy thấp kém này. Điều đó khiến cho Cố Thiên Thành có chút hoài nghi về IQ của người gọi là cha ruột này, đương nhiên, nàng cũng không loại trừ trường hợp người cha ruột này cũng đang diễn trò.
Cố Quốc công thấy Tần Vân Sở muốn rời đi, vội vàng đứng lên nói: “Thế tử gia, xin chờ một chút! Hôm nay cả kinh thành đều biết phủ Triệu vương và Cố gia có quan hệ thông gia, nếu hôn sự này không thành thì mặt mũi của hai phủ chúng ta để đi đâu? Thôi thì đành làm theo lời của thế tử, tân nương sẽ được đổi thành Thiên Tuyết, chỉ là vương gia và vương phi bên kia…”
Cố Thiên Thành là thế tử phi do Triệu vương phi lựa chọn, Cố Quốc công cũng không dám làm loạn, ý của ông là muốn bảo Tần Vân Sở tự mình giải thích.
Đạt được mục đích, Tần Vân Sở hài lòng dừng bước lại, tươi cười xoay người: “Quốc công gia đồng ý là được, về phần phụ vương và mẫu phi thì Quốc công gia không cần lo lắng, bổn thế tử sẽ tự giải thích.”
Hai người này trực tiếp bỏ qua ý kiến của Cố Thiên Thành, cũng mặc kệ ý nguyện của Cố Thiên Thành, nói qua lại dăm ba câu đã thỏa thuận xong chuyện thay đổi tân nương.
Đám khách mời thấy việc này đã xong xuôi, lập tức tươi cười tiến lên chúc mừng, không ai để ý đến Cố Thiên Thành. Trong mắt bọn họ, nàng chỉ là một người thừa trong hôn lễ này…