Cố Thiên Thành không thể tin những gì chính tai mình nghe được, tân lang của nàng lại từ chối không cưới nàng vào ngay ngày đại hôn của nàng sao? Quả thực là buồn cười…
Nhưng hình ảnh khăn lụa rơi xuống và mũ phượng quẳng trên mặt đất đã nói cho nàng biết, tất cả chuyện này đều là sự thật, đây thật sự là chuyện khó tin nhất nàng gặp phải trên thế gian này.
Cố Thiên Thành cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, khẽ cười lạnh: “Sở thế tử, là ngài nói nhầm hay là do ta nghe nhầm đây? Đến giờ phút này rồi mà ngài lại nói không muốn cưới ta? Ngài nói muốn cưới muội muội ta sao?”
Không cưới nàng? Thật sự cho rằng nàng nguyện ý gả đi sao? Nếu không phải chân nàng bị thương, nếu không phải thân thể nàng quá yếu ớt thì nàng còn khinh thường lấy người phu quân này…
“Ngươi không nghe nhầm, bổn thế tử thật sự nói như vậy. Ngươi nghe cho rõ đây, ta không muốn cưới ngươi, ta muốn cưới nhị tiểu thư Cố gia, Cố Thiên Tuyết.” Tân lang của nàng, Triệu Vương thế tử Tần Vân Sở kiêu ngạo lên tiếng, trong mắt hắn không có chút áy náy nào, đương nhiên hắn cũng không hề cảm thấy bản thân có lỗi.
“Vì sao?” Cố Thiên Thành hỏi.
Tần Vân Sở không chút do dự, nhanh chóng đáp lại: “Vì sao à? Đương nhiên là vì ngươi không xứng với ta rồi.”
“Ta không xứng với thể tử thì Thiên Tuyết xứng sao? Có phải Sở thế tử quên rồi không? Ta mới là đại tiểu thư con vợ cả của phủ Quốc Công, là vị hôn thê được đính ước từ nhỏ của ngài.” Cố Thiên Thành tức giận.
Ngày đại hôn, tân lang đánh rơi mũ phượng của nàng, chỉ vì muốn cưới muội muội nàng sao? Những người này cho rằng nàng là đứa trẻ không có mẹ thì thích chà đạp nàng thế nào cũng được hay sao?
Tần Vân Sở, hôm nay coi như ngươi đạp phải tấm sắt rồi! Cố Thiên Thành ngày hôm nay cũng không phải Cố Thiên Thành nhát gan bị mẹ kế hành hạ ngày xưa nữa, nếu ngươi làm ta khó chịu thì nhất định ta phải khiến ngươi khó chịu gấp trăm lần!
Gương mặt Tần Vân Sở tràn đầy vẻ chán ghét, châm chọc nói: “Vị hôn thê gì chứ? Tần Vân Sở ta không thừa nhận vị hôn thê này! Đại tiểu thư con vợ cả của phủ Quốc Công thì sao? Cho dù xuất thân của ngươi tốt đến mấy thì cũng không thể thay đổi được sự thật ngươi là một kẻ tàn phế, bổn thế tử không muốn cưới phế vật như ngươi!”
“Tàn phế? Bởi vì chân ta bị thọt sao? Sở thế tử, ngài có biết vì sao chân của ta lại rơi vào tình trạng này không?” Cố Thiên Thành không phẫn nộ, cũng không đau thương, nhưng dường như trong câu nói kia có trăm ngàn nỗi oan ức không thể diễn tả thành lời.
Nàng cảm thấy oan ức thay cho chủ nhân của thân thể này. Chân của Cố Thiên Thành tàn phế như vậy đều là do Tần Vân Sở ban tặng!
Nếu như không phải là do Tần Vân Sở thì chủ nhân của thân thể này sẽ không ra ngoài trong khi đang chờ gả, cũng sẽ không gặp phải Ngũ hoàng tử bị người ta ám sát.
Kết quả thì sao? Nguyên chủ vì cứu Ngũ hoàng tử mà bị tàn phế, nhưng Tần Vân Sở và Cố Thiên Tuyết lại lén lút thông đồng với nhau, tiến cung lĩnh thưởng, người được nở mày nở mặt lại là Cố Thiên Tuyết.
Chuyện này người nhà Cố Thiên Thành đều biết, nhưng bọn họ lại ngầm đồng ý. Nguyên chủ cũng bởi vì người nhà đối xử không công bằng mà tức chết, nàng cũng thật xui xẻo, lại trọng sinh vào trong thân thể này…
Tần Vân Sở biết chuyện này hắn đuối lý, cho nên hắn đã từng đưa cho Cố Thiên Thành một khoản bạc làm phí bịt miệng, để cho nàng đừng ra ngoài nói lung tung.
Hôm nay, thấy Cố Thiên Thành nhắc lại chuyện này, chút áy náy ít ỏi trong lòng Tần Vân Sở cũng tan biến sạch sẽ, tức giận nói: “Cố Thiên Thành, vì sao ngươi tàn phế thì bổn thế tử không biết. Nhưng hiện giờ ngươi đã là một kẻ tàn phế thì nên tự biết thân biết phận, đừng mơ tưởng đến phú quý không thuộc về ngươi. Ngươi mau cởi áo cưới ra, bổn thế tử tuyệt đối sẽ không cưới một kẻ tàn phế làm vợ, phủ Triệu vương cũng không tiếp nhận một thế tử phi tàn phế!”
Nếu không phải cảm thấy bản thân có chút đuối lý thì Tần Vân Sở đã sớm tiến lên, lột sạch áo cưới trên người Cố Thiên Thành rồi.
Vì sao chân Cố Thiên Thành tàn phế cũng không quan trọng, chỉ cần nàng tàn phế thì sẽ không có khả năng gả vào phủ Triệu vương, hoàng thất cũng sẽ không chấp nhận một nàng dâu tàn phế.
Cố Thiên Thành biết, hôm nay nhất định nàng phải chịu thua thiệt, nhưng nàng không để ý đến Tần Vân Sở, mà nàng chỉ quay đầu nhìn về phía đôi vợ chồng đang ngồi trên ghế chủ vị.
“Phụ thân, mẫu thân, hai người cũng nghĩ như vậy sao? Có phải con nên cởi áo cưới, đưa cho muội muội mặc không?” Phụ thân của nàng là Cố Quốc công, mẹ kế nàng là con gái của Hộ bộ thương thư, hai người bọn họ cứ lẳng lặng ngồi ở đó, thờ ơ nhìn nàng bị người ta làm nhục, không nói một lời nào.
May mà Cố Thiên Thành ngày hôm nay không phải là nguyên chủ yếu đuối kia, nếu không lúc này nhất định sẽ tức giận mà chết…
Bị phu quân từ hôn trong ngày đại hôn, ngay trước mắt bao người còn làm nhục nàng như vậy, người ngồi trên ghế chủ vị lại là cha mẹ của nàng, xung quanh đều là người thân của nàng, nhưng không có một ai đứng ra nói giúp cho nàng một câu!
Nếu nữ tử yếu đuối gặp được chuyện này thì không chừng đã giận dữ xấu hổ mà đập đầu tự vẫn, nhưng Cố Thiên Thành nàng lại không phải là nữ tử cổ đại, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nàng đã từng chết một lần nên rất sợ chết, bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau nhức khi viên đạn kia bắn xuyên qua mi tâm nàng…
Cả đời này, nàng nhất định phải sống cho thật tốt, nhất định phải tìm được một nơi bình yên để chết già!