Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 477: Chết cũng phải kéo cả nhà các người đệm lưng!




Nhưng đợi mẹ rời khỏi chưa đầy mười phút thời gian, hắn đã mang theo Vương Tuệ Tuệ rời khỏi phòng bệnh, làm xong thủ tục xuất viện, hai người lên xe chạy thẳng đến Chu gia…

Giấy đương nhiên khó che được lửa, cho dù Vương Tuệ Tuệ tận lực che giấu chuyện của mình với Chu gia, nhưng cũng không cách nào tránh khỏi cha mẹ nàng biết được việc này.

Sáng hôm sau xảy ra chuyện, mẹ của Vương Tuệ Tuệ đi chợ, chợt nghe nói chuyện phát sinh tối qua ngay cửa chợ, hơn nữa trấn Bảo Kinh vốn không lớn, chỉ cần nghe ngóng một chút đã khiến cho bà cực kỳ hoảng sợ, con gái của bà người đang mang thai lại bị người của Chu gia đánh đầy thương tích, toàn thân đầy máu liều lĩnh chạy trên đường phố!

Hơn nữa người của Chu gia còn không chịu bỏ qua, một đám người đuổi theo Vương Tuệ Tuệ tới tận cửa chợ, còn có một nam nhân tay cầm thái đao, bộ dáng như muốn diệt sạch!

Sau khi biết được việc này, tâm thần thất kinh bà cũng không nghĩ tới gọi điện cho con gái, mà lập tức ngồi xe đạp chạy về nhà, tìm cha của Vương Tuệ Tuệ kể lại tình huống mình biết cho ông nghe, hai người thương lượng một phen, quyết định đi tìm Chu gia yêu cầu trả lại con gái của mình.

Mỗi người đều nói con gái gả ra ngoài như nước đổ ra sân, nhưng cốt nhục thân tình làm sao dễ dàng bị ném bỏ như vậy đây? Đại đa số tình huống nhà mẹ đẻ mới là hậu thuẫn kiên cường nhất của những cô gái mới lấy chồng.

Hai vợ chồng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Chu gia, nhưng ngay cả cửa lớn cũng không vào được đã bị cha mẹ Chu Vệ Quân ngăn cản.

- Tuệ Tuệ đâu?

Vương Cương Huy cưỡng chế lửa giận sôi sục trong lòng mình, nhìn cha mẹ Chu Vệ Quân đang cố giả vờ trấn định, không hề có chút khách khí quát hỏi.

- Buổi sáng cùng Vệ Quân ra ngoài, nói là đi bệnh viện làm kiểm tra.

Thần sắc cha Chu Vệ Quân giả vờ trấn định, nói dối không chút xấu hổ.

Mà mẹ của Chu Vệ Quân tựa hồ đã nhận ra thái độ của vợ chồng Vương Cương Huy, trong lòng tăng thêm vài phần lo âu cùng áy náy, trên thực tế trong Chu gia, người đầu tiên phản đối chuyện hôn nhân của Chu Vệ Quân cùng Vương Tuệ Tuệ chính là Trần Mỹ Hồng.

Nhìn thấy những hành động của con trai trên người con dâu, cảm giác áy náy nhất cũng chính là Trần Mỹ Hồng, nhưng gặp phải quyết định nhất trí của người nhà mình, lời phản đối của bà cũng không có tác dụng gì quá lớn, Vương Tuệ Tuệ cuối cùng cũng gả vào Chu gia, mà chuyện bà lo lắng đã lộ ra manh mối ngay ngày đầu tiên kết hôn.

Đều là phụ nữ, còn là con dâu của Chu gia, Trần Mỹ Hồng hiểu thật rõ tính nết của toàn bộ người trong Chu gia, cũng cảm thấy có lỗi với chuyện của Vương Tuệ Tuệ.

Bất kể là chuyện hôm qua Chu Vệ Quân tra tấn Vương Tuệ Tuệ, hay Chu Vệ Quân cướp đoạt tiền của con dâu chuẩn bị sinh con, kỳ thật bà cũng có ý tưởng ra tay ngăn trở, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trừng lớn của chồng, tính tình bà yếu đuối cả đời, cuối cùng cũng không có dũng khí ra mặt con trai bày bạo với Vương Tuệ Tuệ.

Giờ phút này nhìn thấy cha mẹ Vương Tuệ Tuệ rốt cục tìm tới cửa, trong lòng đang mang áy náy với con dâu, lại sợ hãi người nhà của con dâu, dưới tình trạng này Trần Mỹ Hồng lựa chọn trầm mặc.

Nghe lời giải thích kiểu vô lại của cha Chu Vệ Quân, Vương Cương Huy đang định động thủ, lại bị Lưu Ái Trân kéo tay, Lưu Ái Trân bước lên một bước, thanh âm có vẻ phi thường bình tĩnh:

- Nga? Vệ Quân thật ra có tâm, hiện tại họ đang ở bệnh viện nào làm kiểm tra? Chúng tôi có việc cần nói với Tuệ Tuệ, là việc gấp.

- Bọn họ đến bệnh viện phụ sản Ôn Lĩnh, chốc lát cũng không về được.

Cha Chu Vệ Quân trấn định nói:

- Chờ họ trở lại, tôi gọi điện cho các người…

Dát chi…

Ngay khi lời của cha Chu Vệ Quân còn chưa nói xong, một chiếc xe đã ngừng lại ngay cửa Chu gia, ngay sau đó nghe thanh âm nói kháy của Chu Vệ Quân:

- Cha, dâm phụ kia không biết trốn đi đâu vậy, tìm suốt buổi sáng cũng không thấy bóng người, không phải đã chết ở đống rác nào rồi chứ?

Vừa mắng hắn vừa đẩy cửa xe bước xuống, lúc này hắn mới nhìn thấy người đứng trước cửa nhà là ai, nhưng hắn không hề có chút bối rối, ngược lại liếc mắt nhìn vợ chồng Vương Cương Huy, bĩu môi:

- Hai người tới đây làm gì?

Vương Cương Huy đã thật sự muốn bùng nổ, nhưng Lưu Ái Trân kéo chặt tay hắn, không hề nhìn Chu Vệ Quân, nhìn qua cha của hắn, hỏi:

- Ông không phải mới nói con ông đưa Tuệ Tuệ đến bệnh viện phụ sản Ôn Lĩnh sao?

- Hẳn là Tuệ Tuệ đang xếp hàng chờ kiểm tra đi.

Ai ngờ tới loại tình trạng này, cha Chu Vệ Quân vẫn lộ bộ dáng vờ vịt nói:

- Các người cũng biết bệnh viện hiện tại…

- Cha, nói cho bọn hắn biết thì đã sao?

Không đợi cha hắn nói hết lời, Chu Vệ Quân đã mở miệng, không chút khách khí nói:

- Tiện nhân Vương Tuệ Tuệ hôm qua vô trách nhiệm chạy ra ngoài, không phải là đánh cho một trận sao? Buổi tối cũng không về nhà, chết bên ngoài thì đừng trách lên đầu tôi…

- Chu Vệ Quân, tiểu súc sinh!

Rốt cục Vương Cương Huy không còn nén giận được nữa, rít gào giãy thoát khỏi tay vợ lao về phía Chu Vệ Quân.

Nhưng Chu Vệ Quân từng làm gì? Cái khác hắn không có, nhưng khí lực lớn!

Không đợi nắm tay của Vương Cương Huy vung xuống, Chu Vệ Quân đã một cước đá vào ngực hắn.

- Phanh!

- Lão già kia, đừng tưởng rằng ông đem con gái gả cho tôi thì tôi không dám đánh ông!

Đá té ngã Vương Cương Huy xuống đất, Chu Vệ Quân cúi đầu nhìn hắn.

- Có can đảm tiếp tục đứng lên xem, xem hôm nay tôi có đánh ông bán thân bất toại hay không!

- Súc sinh!

Lưu Ái Trân rốt cục không dằn nén được nữa, mắng:

- Đây là cha vợ của mày!

- Phi!

Chu Vệ Quân nhổ nước bọt, thần tình khinh thường:

- Con tiện nhân Vương Tuệ Tuệ kia, cho không tôi còn buồn nôn, cha vợ chó má gì, bà đừng hoành với tôi, còn tiếp tục mắng một câu súc sinh, con mẹ nó tôi đánh luôn cả bà!

Câu nói của Chu Vệ Quân làm Lưu Ái Trân giận run rẩy, bà đưa tay chỉ vào hắn muốn mắng nhưng không biết nói thế nào, đi lên đánh bà lại không phải là đối thủ…

- Mẹ nó, bà tiếp tục chỉ nữa xem?

Chu Vệ Quân trừng lớn hai mắt, bộ dáng như sắp động thủ, quả thật vô pháp vô thiên.

Trần Mỹ Hồng cũng xem không được nữa, tiến lên một bước nói:

- Vệ Quân, đủ rồi…

- Về phòng đi!

Không đợi Chu Vệ Quân trả lời, cha của Chu Vệ Quân đã mạnh mẽ kéo tay vợ, trợn mắt:

- Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!

- Tôi…

Trần Mỹ Hồng khựng lại, cuối cùng mềm nhũn gật đầu xoay người vào phòng…

Mấy gia đình gần bên đều là thân thuộc của Chu gia, rất nhanh liền có phản ứng.

Chu gia đại bá đi ra khỏi phòng, cau mày:

- Sao lại thế này?

- Đại bá, hai lão già này đến đây đòi con gái.

Chu Vệ Quân chỉ vào Lưu Ái Trân đang tức giận đến phát run cả người, thần tình chán ghét đáp:

- Thật nghĩ Vương Tuệ Tuệ là bảo bối gì sao? Loại con điếm rách nát kia, theo tôi lên giường là phúc phần của nó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.