Dương Đằng Phi không biết nên trả lời thế nào, do dự sửa sang suy nghĩ một lúc sao giải thích với Diệp Dương Thành:
- Trước khi Trần Thiếu Thanh được điều làm cục trưởng phân cục công an nội thành Thiệu Hoa thị thì Trần Lợi Mẫn, phó cục trưởng cục công an Thiệu Hoa thị cố ý sắp xếp một người thân vào vị trí đó. Nhưng ngựa ô Trần Thiếu Thanh đột nhiên nhảy ra làm kế hoạch của Trần Lợi Mẫn thất bại.
Dương Đằng Phi tạm dừng một lúc tiếp tục bảo:
- Năm ngoái Trần Lợi Mẫn đã hoạt động tích cực, nhưng Trần Thiếu Thanh vừa nhậm chức, căn Cơ Không ổn định nên không biết chuyện xảy ra bên dưới, vì kéo Trần Thiếu Thanh xuống ngựa, Trần Lợi Mẫn lung lạc phó cục trưởng, chỉ đạo viên sở trưởng đồn công an dưới tay Trần Thiếu Thanh. Bọn họ lên kế hoạch rất lâu, cho nên mới qua Tết đột nhiên tấn công làm Trần Thiếu Thanh không kịp trở tay.
- Hắn cho rằng chỉ bằng những điều này là có thể kéo Trần Thiếu Thanh xuống ngựa?
Diệp Dương Thành khó hiểu hỏi:
- Chẳng qua về chiến tích khó xem, chưa tới mức nghiêm trọng bị cắt chức đi?
- Những gì Trần Thiếu Thanh đang gặp chỉ là món ăn khai vị.
Dương Đằng Phi nói:
- Chưa tới chiêu lợi hại. Theo kế hoạch Trần Lợi Mẫn sắp đặt thì thị trưởng bôi bác chiến tích của Trần Thiếu Thanh, chụp mũ bất tài vô dụng rồi mới tung sát chiêu ra.
Diệp Dương Thành nhíu mày hỏi:
- Sát chiêu đó là gì?
Diệp Dương Thành lộ biểu tình tức giận.
Chơi âm mưu quỷ kế với huynh đệ thân thiết của hắn, đúng là chán sống.
Giọng Dương Đằng Phi rất nhẹ:
- Trần Lợi Mẫn sắp xếp một phó cục trưởng phân cục công an Việt Thành khu mời Trần Thiếu Thanh đi nhà hàng ăn cơm,trước đó bỏ thuốc vào rượu Trần Thiếu Thanh uống. Chờ thuốc có tác dụng, Trần Thiếu Thanh hôn mê thì chuyển vàop hòng khách, sắp xếp hai nữ tiếp viên cởi sạch đồ lên giường với Trần Thiếu Thanh, rồi chụp hình...
Diệp Dương Thành trợn tròn mắt, đập mạnh tay lái, còi xe kêu inh ỏi.
Diệp Dương Thành tức giận quát:
- Bọn chúng đang chơi đùa với lửa, muốn chết!
Thủ đoạn vụng về, âm mưu không ra gì, nhưng Diệp Dương Thành biết nếu hắn không nhúng tay vào thì Trần Thiếu Thanh chắp cánh khó thoát.
Theo Diệp Dương Thành hiểu biết Trần Thiếu Thanh, Trần Lợi Mẫn sắp xếp kế hoạch đánh trúng ngay chỗ yếu của gã. Phó cục trưởng thuộc hạ mời ăn cơm, Trần Thiếu Thanh có lý do nào từ chối? Đặc biệt trong tình huống căn cơ của Trần Thiếu Thanh chưa ổn định, gã càng thích đi.
Trần Thiếu Thanh bước vào nhà hàng là âm mưu đã hoàn thành một nửa. Không cần Trần Thiếu Thanh uống bao nhiêu rượu, chỉ cần uống vào thuốc bỏ trong rượu thì đối phương muốn làm gì gã chẳng được? Trần Thiếu Thanh bị chụp hình, có người tung ảnh ra thì... Chờ đợi Trần Thiếu Thanh là tử cục mười chết không một sống.
Vừa nghĩ đến hậu quả khi Trần Lợi Mẫn thực hiện kế hoạch là sắc mặt như tháng sáu mưa sấm sét, mây đen che kín, sấm chớp đì đùng.
Diệp Dương Thành sắc mặt âm trầm kéo dài vài giây sau, hắn hít sâu mấy bận bình ổn biểu tình tức giận, thầm nhủ:
- Trần Lợi Mẫn này sẽ phải trả giá đắt cho những gì mình làm.
- Nếu điều kiện không thích hợp thì tiễn Trần Lợi Mẫn lên đường, còn đám phó cục trưởng, sở trưởng, chỉ đạo viên đồn công an cùng một giuộc với hắn cũng sẽ đi cùng!
Tuy Dương Đằng Phi sớm đoán được phản ứng của Diệp Dương Thành nhưng lão không ngờ hắn sẽ tức giận đến mức này. Dương Đằng Phi biết nói 'tiễn lên đường' là đi đâu.
Dương Đằng Phi thầm thở dài thay Trần Lợi Mẫn, cung kính nói:
- Tuân lệnh chủ nhân! Lão bộc đi sắp xếp ngay.
Diệp Dương Thành cắt đứt liên lạc tâm linh với Dương Đằng Phi, hắn điều chỉnh tâm tình, không gọi Điện thoại thông báo cho Trần Thiếu Thanh biết vụ việc có tiến triển. Diệp Dương Thành rõ ràng sớm muộn gì Trần Thiếu Thanh sẽ biết, hắn không muốn giải thích cho gã. Hiểu trong lòng là được, cần gì nói ra?
Diệp Dương Thành nhìn máy thông tin bị ném trên ghế phụ lái, hắn cười khẽ. Diệp Dương Thành bỗng nảy ra suy nghĩ kỳ lạ, không biết từ khi nào mạng người trở nên không đáng một đồng trong mắt Diệp Dương Thành.
Nhưng Diệp Dương Thành thấy nhẹ lòng là hắn chưa từng giết lầm một người tốt, cũng có trường hợp đó nhưng chỉ tới mức trừng trị. Như lúc trước Diệp Dương Thành đã nói, lo hết chuyện bất bình trong nhân gian, giết hết kẻ ác trên đời.
Thưởng phạt rõ ràng, thiện ác rạch ròi. Cho đến bây giờ Diệp Dương Thành chưa làm một việc nào trái lương tâm, hắn có giới hạn đạo đức, có tiêu chuẩn phán đoán đúng sai.
Diệp Dương Thành vuốt sống mũi, suy nghĩ kỳ lạ:
- Có lẽ đây là phân biệt lớn nhất giữa mình và những vị thần cao cao tại thượng.
Dương Đằng Phi rất nhanh truyền chỉ thị mới nhất của Diệp Dương Thành cho năm thần sử nhất giai trấn giữ tại Thiệu Hoa thị. Trước khi Diệp Dương Thành có chỉ thị chính xác thì Nghiêm Kiến Binh đã lo giải quyết việc này, bốn thần sử nhất giai khác không cần ra mặt để tránh bị lộ quan hệ giữa bọn họ không tầm thường.
Nghiêm Kiến Binh nghe Dương Đằng Phi chuyển chỉ thị mới nhất, gã ngồi trên ghế làm việc trong văn phòng, tay phải vô thức gõ mặt bàn, chìm trong suy tư.
Trần Lợi Mẫn làm rất nhiều chuyện ăn hối lộ trái pháp luật, lấy quyền hiếp người, phù hợp điều kiện xóa sổ. Nghiêm Kiến Binh sẽ không to gan chất vấn mệnh lệnh của Diệp Dương Thành. Điều Nghiêm Kiến Binh nên làm là có sắp xếp tương ứng, nên thông qua thủ đoạn nào đưa Trần Lợi Mẫn lên đường.
Trần Lợi Mẫn chỉ là một người bình thường, nếu Nghiêm Kiến Binh muốn giết gã thì có nhiều thủ đoạn đếm không xuể. Nghiêm Kiến Binh có thể lặng lẽ đưa Trần Lợi Mẫn về chầu trời, bảo đảm xong việc đừng hòng có ai điều tra ra dấu vết.
Nhưng vấn đề là Trần Thiếu Thanh và Diệp Dương Thành có quan hệ chặt chẽ, Trần Lợi Mẫn xuống tay với Trần Thiếu Thanh, ngáng chân gã gần như công khai. Nếu Nghiêm Kiến Binh dùng thủ đoạn vượt qua sự tưởng tượng của người bình thường, gã lo sẽ liên lụy đến Diệp Dương Thành đứng sau màn.
Nếu vì một phút sơ ý của Nghiêm Kiến Binh khiến thân phận Diệp Dương Thành bị lộ thì gã khó thể trốn tránh trách nhiệm. Nghiêm Kiến Binh phủ định suy nghĩ dùng thủ đoạn siêu tự nhiên xử lý vấn đề, ngược lại quyết định vấn đề khác.
Long Hóa huyện chợt nghĩ đến mấy tội chứng của Trần Lợi Mẫn nằm trong tay gã.
- Tại sao không thể là bao che ngay mặt?
Nghiêm Kiến Binh nghĩ đến thông qua cách bình thường giải quyết vấn đề này, gã suy tư đắn đo, bỗng vỗ hai tay vào nhau, quyết định.
Chỉ bằng vào chứng cứ phạm tội của Trần Lợi Mẫn trong tay Nghiêm Kiến Binh, tuy theo tiêu chuẩn mức hình phạt pháp luật không đến nỗi tử hình nhưng một tội phạm vào nhà tù, một phó cục trưởng cục công an, hai thân phận so sánh với nhau hiển nhiên tội phạm càng dễ bị xử mà không khiến người ngoài chú ý.
Chỉ cần khiến Trần Lợi Mẫn vào tù thì Nghiêm Kiến Binh có ngàn vạn thủ đoạn đối phó với gã. Chết sớm hay muộn cũng như nhau, vậy tại sao không chọn cách nào bảo hiểm hơn?
Trong đầu Nghiêm Kiến Binh bài bố đủ thứ, gã đứng dậy cầm Điện thoại trên bàn lên, bấm số văn phòng bí thư.
Đầu dây kết nối, Nghiêm Kiến Binh nói:
- Chuẩn bị xe, hai phút sau ta đi phân cục công an Việt Thành khu.