Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 180




Bên ngoài nhà thờ bao phủ bởi sự tĩnh lặng.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt, dường như đang suy tư về điều gì đó.

Thược Dược nín thở, thấp thỏm chờ đợi đối phương quyết định.

Vài phút sau, đối phương ngước mắt gật đầu:

"Tôi hiểu rồi."

"Vậy... Cậu đồng ý chứ?"

Thược Dược căng thẳng, đáy mắt lóe lên tia sáng hy vọng.

Nhưng không ngờ là Ôn Giản Ngôn lại lắc đầu: "Không chắc."

Những người còn lại sửng sốt.

"Đầu tiên có một điều cô cần biết, trước khi gặp cô thì tôi đã biết trong đội của cô chỉ còn một người."

Ôn Giản Giản mô tả đơn giản những gì mình vừa nhìn thấy bên trong nhà thờ... Bên trong cánh cửa mở toang là một giáo đường trống rỗng cùng hai bóng đen bất động quay lưng về cửa.

Chàng trai cụp mắt, vẻ mặt vẫn rất dịu dàng song lại bình tĩnh thốt ra sự thật tàn khốc.

"Dựa theo kinh nghiệm của tôi, cơ hội sống sót của đồng đội cô cực thấp."

"Cái gì...?" Thược Dược ngơ ngẩn, dường như vẫn chưa phản ứng kịp: "Nhưng mà, nhưng mà bọn họ chỉ vừa biến mất..."

"Đúng vậy, nhưng biến mất ở thế giới bên trong hay ở thế giới bên ngoài là hai khái niệm không gian khác nhau."

Ôn Giản Ngôn bình thản đáp.

Mặc dù sau khi chuông vang có thể "nhìn thấy", nhưng liệu bọn họ có thể tiến vào hay không, liệu sau khi tiến vào có gặp nguy hiểm hay không, và điều gì sẽ xảy ra nếu họ không kịp rời đi trước khi tiếng chuông kế tiếp vang lên... không ai biết trước câu trả lời cả.

"Nếu muốn cứu người thì chẳng khác nào đánh cược tính mạng của tôi và đồng bạn."

Sắc mặt Thược Dược dần tối đi.

Đúng vậy, hắn nói không sai chút nào.

Cô biết độ khó lần này quá lớn, cho dù có dùng đạo cụ sử thi để làm điều kiện giao dịch, xác suất đối phương đồng ý cũng rất thấp... Bọn họ thậm chí còn không phải là đồng đội, dẫu sao trong lúc đối phương không rõ sinh tử, chẳng phải bọn họ cũng đã dứt khoát xoay người rời đi sao?

Song không ngờ là, thanh niên đang nói bỗng chuyển chủ đề:

"Do đó nếu muốn giao dịch, nội dung giao dịch cần phải thay đổi ở một mức độ nhất định."

"?"

Thược Dược sửng sốt ngước mắt, gần như không dám tin vào tai mình.

"Đầu tiên cô cần ký kết khế ước phụ thuộc cùng tôi, tiến hành chia sẻ nhiệm vụ thông qua hệ thống để đảm bảo quyền sở hữu đạo cụ sau khi nhiệm vụ kết thúc, cũng như tính chính xác của thông tin cô chia sẻ." Trên mặt Ôn Giản Ngôn không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, giọng nói rất nhạt, nhưng không hiểu sao mang cho người ta cảm giác áp bách không thể bỏ qua: "Coi như thù lao, sau khi tiến vào giáo đường tôi sẽ giúp cô giải cứu đồng đội trong phạm vi khả năng của mình."

"Tuy nhiên một khi tôi nhận thấy rằng việc cứu đồng đội của cô quá khó, thậm chí có thể khiến đồng đội tôi trả giá bằng tính mạng, tôi sẽ thay đổi đối sách của mình, chỉ có thể cho cô một số tích phân nhất định... Lấy 30% tích phân trong tài khoản hiện tại của tôi làm giới hạn."

Đây là điều kiện vô cùng hà khắc, gần như cắt đứt toàn bộ khả năng nói dối của người bên kia, thế nhưng viện trợ đưa ra lại rất hạn chế.

Chỗ tốt duy nhất là...

Dưới sự đảm bảo của hệ thống, không ai có thể hủy bỏ hợp đồng.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Má ơi, điều kiện sửa đổi nhiều vậy."

"Đúng thế, hơn nữa hoàn toàn nghiêng về phía streamer. Chẳng khác nào là, bất kể cuối cùng streamer có cứu được đồng đội hay không, Thược Dược đều phải chia sẻ toàn bộ manh mối cũng như tiến độ nhiệm vụ ra ngoài."

"Làm sao đối phương có thể đồng ý chứ?"

"Cô cũng biết đấy, tôi có thể trực tiếp chấp nhận giao dịch của cô, cùng cô tiến vào giáo đường, sau khi đảm bảo đã moi sạch thông tin từ cô, tôi cũng có thể dứt khoát bỏ mặc cô và đồng đội ở lại."

Ôn Giản Ngôn thoáng dừng rồi nói tiếp:

"Đương nhiên, ngoại trừ cô ra thì chưa ai từng tiến vào giáo đường, cho nên cô cũng có thể tung tin thất thiệt, cố ý dụ dỗ chúng tôi thay thế đồng đội của mình, hoặc là đẩy chúng tôi vào nhiệm vụ nào đó cần dùng mạng người lấp trống."

Giọng điệu của hắn vẫn rất hời hợt nhẹ nhàng, thế nhưng ngữ cảnh đưa ra lại quá tàn khốc... Đáng sợ hơn là, ở trong Ác Mộng, khả năng hai tình huống trên xảy ra quá cao. Cho dù đồng đội lâu dài với nhau cũng vẫn xảy ra chứ đừng nói là giữa họ chỉ mới hợp tác tạm thời một lần.

Bầu không khí im lặng bao trùm.

Bất kể Tô Thành, Tóc Vàng hay Thược Dược đều không tự chủ được mà căng cứng người.

"Tiếc là chúng ta không có nhiều thời gian, cho nên không thể chơi mấy trò mày lừa tao gạt hấp dẫn. Vì thế tôi sẽ loại bỏ tất cả rủi ro và nói những điểm mấu chốt của mình cho cô biết. Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ coi thông tin cô vừa cung cấp là thông tin nửa thật nửa giả."

Vẻ mặt chàng trai tóc bạc bình thản, đôi mắt hổ phách hơi cụp xuống, mang theo một loại khí chất thuần tuý lý trí, có vẻ xa cách và lạnh lùng.

"Đương nhiên xuất phát từ lý do an toàn, tiếp theo chúng tôi cũng không chào đón cô đi cùng."

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Hay lắm, không hổ là tên dối trá thường xuyên lừa gạt người khác. Hắn quá quen thuộc những thủ đoạn ấy, nếu không phải liên tục bị phó bản nhắm vào và đâm sau lưng, có lẽ hắn sẽ rất khó bị lật xe."

"... Tôi xin rút câu "đối diện không có khả năng đáp ứng" vừa rồi."

"Hắn hiểu rất rõ khi nào nói ra sự thật là hữu hiệu nhất."

"Đúng vậy, sau khi làm rõ tất cả các ưu khuyết điểm thì phương án có vẻ không hợp lý này lại hợp lý vãi."

"Thế nào?"

Ôn Giản Ngôn kiên nhẫn hỏi.

"..."

Thược Dược ngây người nhìn chàng trai trẻ trước mặt.

Cô biết người có lợi ích nhiều nhất trong kế hoạch này là đối phương, cho dù không cần trả giá quá nhiều cũng có thể lấy được thứ mình muốn, còn bản thân cô lại bị hạn chế trong toàn quá trình giao dịch. Nhưng...

Cô không thể phủ nhận rằng, phương án đối phương đang nói bây giờ mới là phương án đảm bảo an toàn và ổn định cho sự hợp tác đôi bên ở mức độ lớn nhất.

Thược Dược hít sâu một hơi, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chậm rãi gật gật đầu:

"Được, tôi đồng ý."

Ôn Giản Ngôn cụp mắt, bỗng nhiên khẽ cười, dáng vẻ lạnh nhạt tàn khốc giống kẻ trịch thượng từ cao nhìn xuống bị hoà tan dễ dàng, như lớp băng tan thành vũng nước.

Hắn chìa tay với Thược Dược:

"Hợp tác vui vẻ."

*

Dưới sự dẫn dắt của Thược Dược, đoàn người nhanh chóng tiến về phía trước.

Sau khi vòng qua hông nhà thờ nhỏ, một mái vòm nhỏ dẫn xuống phía dưới hiện ra trước mặt mọi người. Những viên gạch ở mép ngoài lộ màu nâu sẫm kỳ quái, giống như bị máu tươi nhuốm lâu dài, cửa gỗ khép hờ, mùi hôi thối nồng nặc cùng mùi máu tươi toả ra từ trong.

Một hàng dấu chân đẫm máu lộn xộn hướng ra ngoài, hẳn là vừa rồi Thược Dược để lại.

"Sau khi tiến xuống sẽ có rất nhiều xác mới, có lẽ vừa được vận chuyển cách đây không lâu."

Thược Dược quay đầu nói với mọi người, vẻ mặt đanh lại: "Chúng nó sẽ ánh sáng và hơi thở người sống đánh thức, sau khi tỉnh lại sẽ tấn công mọi người. Lúc trước chúng tôi cũng bị vây công, khó lắm mới trốn thoát được một đường... Tuy nhiên bây giờ đã có kinh nghiệm nên chúng ta có thể né tránh xung đột với chúng."

Cô căn dặn:

"Trước khi tiến vào hãy chuẩn bị vòng bảo hộ, sau khi tiến vào thì kích hoạt ngay vì nó có thể ngăn bớt mùi người sống. Xuống rồi phải đi theo tôi, nhớ cẩn thận dưới chân mình."

Mấy người gật đầu.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Thược Dược dẫn đầu bước xuống.

Cửa gỗ ướt sũng máu tươi, trơn như bôi dầu phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Cánh cửa chậm rãi bị đẩy vào trong, để lộ thềm đá quanh co dẫn xuống bóng tối phía dưới.

Mọi người nín thở, cẩn thận bước chân thật khẽ đi xuống.

Bóng tối dần dần bao phủ bọn họ.

Tiếng bước chân rất khẽ vang vọng trong lối đi bằng đá nhỏ hẹp, không khí dần dần trở nên đục ngầu, mang cho người ta cảm giác ngột ngạt khó thở.

Ôn Giản Ngôn đi theo ngay sau Thược Dược, bước từng bước xuống bậc thang.

Không gian dần dần trở nên rộng rãi.

Mùi hôi thối càng nồng nặc hơn, giống như hoá thành thực thể bao phủ miệng mũi con người, khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt.

Rút kinh nghiệm lần trước, Thược Dược không bật bất kỳ dụng cụ chiếu sáng nào mà chỉ men theo vách tường bên phải, chậm rãi cẩn thận tiến về phía trước.

Theo lời cô, sau khi cùng đồng đội mình vào đây lần trước, mặc dù bị xác sống tấn công bất ngờ nhưng trong lúc bận rộn chống trả, bọn họ vẫn dọn dẹp được con đường bên phải phòng khi sơ tán sử dụng, cũng chính vì có nó nên Thược Dược mới có thể một mình trốn thoát khỏi giáo đường.

Bên tai im lặng.

Ánh sáng sau lưng đã biến mất sạch, chỉ còn bóng tối sền sệt như keo không có cách nào xuyên thấu, gần như làm cho người ta tự hỏi liệu mình còn mở mắt không.

Cảm giác dưới chân nhớp nháp trơn trượt như là một lớp máu tươi chưa khô.

Mặc dù không thể nhìn thấy bằng mắt nhưng bọn họ vẫn có thể hình dung trong đầu. Trong không gian rộng lớn bên trái, thi thể lạnh băng trắng bệch chất chồng như núi, con ngươi xám xịt đục ngầu nhìn thẳng về phía khoảng không đen kịt. Nhưng chỉ cần có âm thanh, ánh sáng và hơi thở con người, ngọn núi tứ chi trắng bệch sẽ hoạt động ngay, không cho bất kỳ vật sống nào rời khỏi ngôi mộ dưới lòng đất này.

Dưới hoàn cảnh áp lực như vậy, đoàn người mò mẫm chậm rãi tiến về phía trước, chỉ sợ tạo ra tiếng động quấy rầy đống xác đang ngủ.

Chẳng biết đã qua bao lâu.

Thược Dược dừng bước, vươn tay về sau kéo áo Ôn Giản Ngôn, ý bảo bọn họ sắp ra khỏi cửa.

Ôn Giản Ngôn hiểu ý, dùng cách tương tự truyền tin cho đồng đội mình.

Rất nhanh dưới chân đã xuất hiện mặt đất gồ ghề, đó là bậc thềm tiếp tục dẫn xuống phía dưới.

Đoàn người cẩn thận men theo bậc thềm xuống dưới, bước từng bước về phía xa.

Sau khi đi thêm một đoạn.

Thược Dược bỗng mở miệng nói: "Ở ngay phía trước."

Giọng nói của cô phá vỡ bầu không khí im lặng, chứng tỏ bọn họ đã rời khỏi khu vực nguy hiểm đầy xác chết. Mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mùi hôi thối trong không khí dường như đã nhạt đi rất nhiều, nhưng mùi máu tươi sền sệt như vẫn còn lưu lại trong khoang mũi, hồi lâu vẫn chưa thể tản hết.

"Không sao chứ?" Ôn Giản Ngôn quay đầu hỏi.

Hai người Tô Thành Tóc Vàng lắc đầu: "Không có việc gì."

Chẳng mấy mà đã kết thúc đoạn đường nhỏ hẹp, không gian trước mặt đột nhiên trở nên rộng rãi.

Nơi đây giống như ngôi mộ vùi sâu dưới lòng đất, tuy rằng diện tích không rộng nhưng lại rất sâu. Trên bốn vách tường toàn là quan tài được xếp dày đặc, không khí ẩm ướt lạnh lẽo mang theo sự vẩn đục do không được lưu thông.

Ôn Giản Ngôn nhìn quanh một vòng.

Diện tích và cách bài trí ở đây khá giống nhà thờ mà hắn vừa thấy, những chỗ vốn nên để đặt hàng ghế lại bị thay thế bởi đống quan tài.

Điểm duy nhất không thích hợp ở hầm mộ này là phòng Xưng Tội bên cạnh.

Cửa phòng Xưng Tội đóng chặt, đứng từ bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong.

Ánh mắt hắn dõi thẳng về phía trước, dừng lại ở chiếc bục đặt xa nhất kia.

Ngoài ra còn cả một chiếc quan tài bị mở.

Tay áo bị người bên cạnh kéo mạnh.

"Này."

Ôn Giản Ngôn giật mình quay đầu nhìn sang.

Thược Dược cứng đờ đứng tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc bục ở xa, mặt mày tái mét. Giọng cô đè xuống rất nhỏ, giống như đang thì thào nói: "Nắp... Trước khi tôi đi, nắp quan tài kia vẫn còn chưa mở."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.