Một mùi hôi thối nồng nặc thoát ra từ giữa khe hở cửa sắt, bên trong khe hở nhỏ hẹp là một vùng tối vô định đến cả đèn pin cũng không thể xuyên qua.
Giọng nói bên trong cánh cửa trở nên gấp gáp, từng tiếng mời gọi ngày càng to hơn:
"Vào mau!"
"Vào mau!"
"Vào mau!"
Không ổn!
Dường như đột nhiên hiểu ra gì đó, đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, quay phắt đầu nhìn sau lưng.
Ánh sáng đèn pin đung đưa, cột sáng ảm đạm quét qua, vừa khéo chiếu sáng khoảng không gian nhỏ đằng sau.
Dưới sự kích hoạt của âm thanh, đám xúc tu vốn im lặng không có động tĩnh bắt đầu lay động.
Những chiếc giác hút đỏ thẫm giống như sợi chỉ dần kéo dài ra, thăm dò di chuyển về phía âm thanh truyền đến. Chỉ trong chốc lát chúng đã lặng lặng bò xuống độ cao ngang bằng mặt Ôn Giản Ngôn.
Mặc dù chưa đến thời gian lá chắn mất đi công dụng, nhưng Ôn Giản Ngôn không muốn kiểm tra sức mạnh của nó.
Trong trường hợp này, cách tốt nhất bây giờ là chạy theo hướng ngược lại của âm thanh, song hai đồng đội của hắn có lẽ vẫn đang ở trên tầng này, bây giờ bỏ đi thì chẳng khác gì phí công nhọc sức.
Ôn Giản Ngôn thuần thục mở cửa hàng hệ thống, nhanh chóng bấm ô chọn mua.
Tích phân đã bị trừ vào tài khoản, và ngay sau đó, một cục kim loại xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đó là một chiếc đồng hồ báo thức kiểu cũ.
Theo tiếng "kít kít" vang lên, đồng hồ được lên dây cót.
Ôn Giản Ngôn giơ tay ném nhẹ đạo cụ trong tay về hướng ngược lại!
Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, đồng hồ báo thức đập mạnh vào tường rồi phát ra âm thanh báo thức máy móc chói tai.
Xúc tu lơ lửng giữa không trung thoáng dừng lại, sau đó thay đổi phương hướng lao về phía đồng hồ báo thức ầm ĩ.
Tuy nhiên chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ cầu thang mà hắn từng đi đã bị bao phủ gần như hoàn toàn. Dưới ánh sáng tù mù, trông nó giống như một thực quản đỏ bị bao phủ đầy lông tơ.
Vách tường, trần nhà, từng sợi tơ mỏng kéo dài đan xen dày đặc vào nhau, lặng lẽ đung đưa giữa không gian tăm tối.
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước khi ở dưới tầng hắn đã nhận ra, những tế bào thần kinh kia dựa vào âm thanh phán đoán vị trí, cho nên hắn bèn nghĩ ra phương pháp đối phó với chúng trong tình huống này.
Có vẻ như khá hữu ích.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Á á, phản ứng của streamer nhanh ghê!"
"Đúng thế!"
"Nhưng mà vì sao lại ở đây lại có giọng của Tô Thành? Quái lạ..."
"Hả? Tôi tưởng nó là một phần phó bản, không phải sao? "
"Không! Tôi không nhớ có điều này trong phòng thí nghiệm! Cũng có thể là do cơ chế thay đổi...? Tôi không chắc lắm."
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn cánh cửa sắt khép hờ sau lưng.
Kể từ khi chuông báo thức vang lên, giọng của "Tô Thành" bên trong khe cửa biến mất, chỉ còn lại sự yên ắng ngột ngạt.
Dù nhìn kiểu gì cũng thấy khe hở đó nguy hiểm.
Dẫu cho người nói rốt cuộc là ai thì đám Tô Thành cũng nên ở chỗ này.
Bởi suy cho cùng, không có ngã rẽ khác nào trên cầu thang, nếu như bọn họ muốn đi về trước thì cũng chỉ có hướng này.
Ôn Giản Ngôn kích hoạt đạo cụ kéo người.
Không có phản ứng.
... Được rồi.
Hắn thở dài thườn thượt.
Dù đã đoán được kết quả nhưng kiểu gì hắn cũng phải thử đúng không?
Nếu đã như vậy, hắn chỉ còn đúng một đường để đi.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi nghiến răng nghiến lợi, nâng tay cẩn thận đẩy một kẽ hở trên cánh cửa sắt.
Bản lề khô khốc xoay ngang, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt trong bóng tỗi.
Những xúc tu trên đỉnh đầu nghiêng ngả rủ xuống, có xu hướng lần về phía âm thanh.
Động tác của Ôn Giản Ngôn rất nhanh, cơ thể hơi nghiêng sang phía bên cạnh, trước khi tiếng động thứ hai vang lên thì bóng hình hắn đã biến mất tăm sau cánh cửa sắt.
Khoảnh khắc bước vào bóng tối, thanh nhiệm vụ bên phải được cập nhật.
[Nhiệm vụ sơ cấp: Khám phá Phòng thí nghiệm]
[Nhiệm vụ trung cấp: Thoát khỏi Phòng thí nghiệm]
Mùi tanh nồng nặc và mùi thối rữa xộc vào khoang mũi, dù rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng sắc mặt Ôn Giản Ngôn vẫn tái nhợt trong tức thì.
Một tay hắn che mũi miệng, một tay cầm đèn pin chiếu sáng không gian nhỏ trước mặt.
Tuy ánh sáng của đèn pin không đủ mạnh để soi rõ toàn cảnh xung quanh, thế nhưng vẫn có thể thấy diện tích nơi này rất rộng, liếc mắt không thấy điểm cuối.
Bố cục ở đây tương tự tầng dưới.
Tối tăm trống trải như bị bỏ hoang trong thời gian dài, mặt đất phủ đầy bụi bặm, bàn ghế cũ nát và những mảnh vỡ của bàn thí nghiệm văng khắp mọi nơi.
Khác với dưới tầng, diện tích màng thịt bao phủ nơi đây còn rộng hơn.
Trên trần nhà, trên vách tường, dưới mặt đất, một thứ gì đó giống như sợi nấm chậm rãi di chuyển trong đêm.
Ôn Giản Ngôn vô thức nín thở, thả nhẹ bước chân.
Hắn cúi đầu, mượn ánh đèn pin tìm kiếm dấu chân mấy người đi trước để lại trên nền nhà bụi bặm.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Hình như yên tĩnh quá rồi... tôi cứ cảm thấy mình không thở nổi, áp lực vãi."
"Đúng đúng, tôi cũng thấy căng thẳng quá!"
"Vậy tỷ lệ sống sót trong phòng thí nghiệm có cao không?"
"Không cao... Nơi này rất quái, tôi xem phó bản rất nhiều lần rồi nhưng vẫn chưa thể tìm ra cơ chế sinh tồn ở đây..."
"Nói mới nhớ, đồng đội của streamer sao rồi? Có người nào đi lung tung nói chuyện lảm nhảm hay không? Có đồng đội nào đã chết hay chưa?"
"Tôi vừa từ phòng bên cạnh quay về, chết thì chưa chết... nhưng khó nói lắm."
"Hả? Ý của lầu trên là sao?"
"Ý của tôi là, mặc dù phòng livestream của họ còn chưa đóng cửa, nhưng cả đám cách cái chết đã không xa."
Bất giác hắn đã bước vào đại sảnh thứ hai.
Khác với khu vực tối đen trống trải vừa rồi, dường như nơi này có rất nhiều gian nhỏ khác nhau bị ngăn cách bởi lớp thuỷ tinh dày, phía trên phủ lớp bụi dày và vết bẩn, không thể nhìn rõ rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.
Càng đi về phía trước khu vực bị lớp màng thịt bao phủ càng nhiều. Ban đầu chỉ là từng lớp tách rời, nhưng càng đi về trước thì chúng đã dính chặt với nhau thành từng mảng, gần như rất khó để tìm được chỗ đặt chân.
Ôn Giản Ngôn vừa đi về trước vừa cẩn thận không chạm vào bất cứ tế bào thần kinh nào.
Chùm ánh sáng nhạt của đèn pin đung đưa, chiếu qua từng lớp màng thịt và xẹt qua vài khuôn mặt người trắng bệch.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi.
Đèn pin xoay qua chĩa thẳng vào mặt người!
Ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng khung cảnh trước mắt.
Giữa lớp màng thịt dày đặc nhấp nhô là vài khuôn mặt người tái nhợt. Hai mắt của họ nhắm nghiền, cơ thể chìm sâu trong lớp màng thịt, dường như bọn họ đã mất ý thức, bất động như những thi thể.
Ôn Giản Ngôn nhận ra khuôn mặt của Tóc Vàng và Thược Dược.
Nếu đã tìm được vị trí cụ thể thì việc kéo bọn họ ra cũng không phải khó, điều khó khăn thực sự là... Hiện tại bọn họ đang trong trạng thái phát bệnh, hay nói cách khác, một khi được thả tự do thì rất có thể bọn họ sẽ giống Luce dưới tầng, chẳng những không thể nhận ra đồng đội mà thậm chí còn tệ hơn, bọn họ có thể tấn công người khác và gây ồn ào một cách vô tổ chức.
Lớp màng thịt này quá dày, nếu không làm chuẩn bị gì mà kéo họ ra thì e rằng hắn cũng bị kéo vào.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt trầm ngâm một hồi. Trong lòng nhẩm tính một chút, sau đó hắn đổi một chiếc đồng hồ báo thức đặt cách xa mình, hơn nữa còn bật hẹn giờ cho nó.
30 giây reo một lần.
Sau khi hoàn thành tất cả, Ôn Giản Ngôn chọn một không gian thoáng đãng, hít thở sâu rồi kích hoạt lá chắn bảo vệ.
Hắn nhẩm đếm ngược thời gian, sau đó kích hoạt đạo cụ dây kéo tức thì...
Màng thịt cựa quậy phát ra âm thanh nhớp nháp. Ngay giây sau, cơ thể Tóc Vàng bị rút khỏi lớp màng thịt, toàn thân đổ ập về phía trước.
"Rầm!"
Cơ thể Tóc Vàng ngã rầm xuống đất.
Gần như chính xác đến từng giây, đồng hồ báo thức đổ chuông, tiếng chuông vang lên thu hút mọi sự chú ý.
Động tác của Ôn Giản Ngôn rất nhanh gọn.
Hắn thuần thục vòng tay quàng cổ Tóc Vàng, đập mạnh vào động mạch cảnh của gã trước khi gã kịp phát ra âm thanh, khiến gã ngất đi lần nữa.
Ôn Giản Ngôn lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn, chẳng thèm tiếc thương trói chặt Tóc Vàng, sau đó dùng nút bịt miệng gã lại. Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, như thể đã từng làm trăm ngàn lần.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Ha ha ha ha ha ha buồn cười chết mất, động tác của streamer cũng điêu luyện gớm!"
"Giết người bắt cóc quen tay ghê!"
Sau khi hoàn thành xong xuôi tất cả, đồng hồ báo thức phía xa cũng ngừng rung.
"..."
Ôn Giản Ngôn lập tác dừng động tác. Hắn nằm im trong bóng đêm, chăm chú nhìn những xúc tu màu đỏ thịt mềm mại từ từ rút về vị trí ban đầu, cuối cùng chỉ để lại một lớp vỏ kim loại bị bóp méo đến biến hình.
Chất nhầy đỏ tươi bao trùm vỏ ngoài méo mó, hoàn toàn không thể nhận ra hình dáng ban đầu của chiếc đồng hồ.
Hắn cúi đầu nhìn Tóc Vàng đang bị trói chặt như heo chết.
Chậc, chí ít cũng lôi được mi ra ngoài.
Trong ba người Tô Thành, Tóc Vàng, Thược Dược, chỉ có Tóc Vàng được hệ thống phán định là đồng đội của hắn. Lúc trước khi ở tầng hai dưới lòng đất, đạo cụ kéo hắn từ trong thế giới tinh thần số 04 ra cũng là đạo cụ của Tóc Vàng chứ không phải Tô Thành.
Nói cách khác, đạo cụ này của hắn cũng chỉ dùng được trên người Tóc Vàng, hai người còn lại phải tìm cách khác.
Ôn Giản Ngôn mở cửa hàng hệ thống, nhanh chóng liếc nhìn bên trong một vòng rồi xác định được vài đạo cụ hữu ích.
Về phần chúng có hiệu quả hay không... e rằng chỉ thử mới biết kết quả.
Hắn làm theo cách cũ, sau khi đặt chuông báo thức thì bấm kích hoạt đạo cụ.
Chỉ nghe thấy "xoẹt" một tiếng, sợi dây mỏng manh vẽ trên không trung một đường parabol tuyệt đẹp, chiếc móc trên đầu vừa khéo móc vào cổ áo Thược Dược.
Ôn Giản Ngôn dồn lực vào cổ tay, nắm chặt đạo cụ giống như cần câu, điều khiển tần suất hô hấp, lặng lẽ kéo Thược Dược ra bên ngoài.
Chằng mấy chốc mà hơn nửa người cô đã dần được kéo ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Màng thịt tựa như vật chất bán lỏng phía dưới rục rịch, nhanh chóng lấp đầy khoảng trống còn lại, ánh lên màu đỏ ướt át dưới ánh đèn.
Quái lạ...
Ôn Giản Ngôn nhíu mày.
Bởi vì lúc trước hai người Tóc Vàng và Thược Dược bị lún sâu trong màng thịt, tay chân không lộ nhiều ra bên ngoài nên rất khó để xác định cấu trúc bên trong màng thịt. Do đó, dù chỉ nhìn thấy khuôn mặt Tóc Vàng và Thược Dược thì Ôn Giản Ngôn cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ tưởng rằng Tô Thành bị đè phía dưới không lộ mặt ra bên ngoài mà thôi.
Tuy nhiên...
Nhìn theo tình hình hiện tại, có vẻ phía dưới Thược Dược cũng không có người thứ ba.
Vậy Tô Thành đã đi đâu rồi?
Trong đầu bỗng hiện hình ảnh khi hắn vừa mở cửa sắt, bên trong khe cửa có giọng Tô Thành...
Ôn Giản Ngôn dừng mọi động tác, đề cao cảnh giác theo bản năng.
Gần như chỉ một giây sau, sau đầu bỗng vang lên tiếng gió rít!
Ôn Giản Ngôn không kịp nghĩ nhiều, vô thức cúi người tránh né.
Chiếc cần câu trong lòng bàn tay vuột ra ngoài, vòng cung tinh tế trên không trung mất khống chế đổ ập xuống, Thược Dược vừa được kéo ra một nửa lại chìm mình xuống phía dưới.
Chẳng qua, khác với lúc đầu, có lẽ bởi vì trọng lượng, cũng có lẽ vì màng thịt không vừa lòng với việc con mồi chạy trốn từ trong miệng, chúng giống như đầm lầy nhấn chìm cơ thể Thược Dược xuống phía dưới, nháy mắt đã khôi phục tư thế vừa rồi, thậm chí còn nuốt chửng cô bằng tốc độ nhanh hơn.
Không ổn!
Nếu cứ tiếp tục như vậy cô ấy sẽ chết!
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, gần như không suy nghĩ nhiều, hắn nhào người về trước túm cần câu, dùng cơ thể chống lại sức dìm kia.
Tiếng gió lại thét gào, tuy nhiên lần này Ôn Giản Ngôn không tránh được.
"Ưm."
Giây sau, bả vai đau nhức, Ôn Giản Ngôn bật ra một tiếng rên đau từ trong cổ họng.
Hắn quay đầu nhìn về sau.
Đèn pin rơi dưới mặt đất, cột sáng nhàn nhạt miễn cưỡng xua tan bóng tối, phản chiếu rõ ràng bóng hình người đứng sau lưng.
Đó là Tô Thành.
Sắc mặt anh ta tái nhợt dữ tợn, chẳng nói chẳng rằng, tay cầm một cây gậy gỗ, cho dù lòng bàn tay bị dằm gỗ đâm chảy máu be bét cũng không phát ra tiếng động nào.
"..."
Mặt mày Tô Thành lạnh thanh. Anh ta chậm rãi nâng tay, cây gậy trong tay nhắm ngay đầu Ôn Giản Ngôn, sau đó nện thật mạnh xuống...
Đồng tử chàng trai phản chiếu hình ảnh cây gậy xé gió đập về phía mình.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Ôn Giản Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, tay nắm chặt chiếc cần câu, đầu nghiêng sang bên cạnh.
Gậy gỗ xẹt qua tai đập thẳng xuống nền đất.
Bởi vì sức đập khổng lồ nên cây gậy gỗ vỡ vụn văng tung toé, mảnh vụn lướt qua gò má trắng nõn ướt sũng mồ hôi của chàng trai, rạch ra vết máu.
Ôn Giản Ngôn kinh hồn táng đảm thở hổn hển.
Dưới ánh đèn pin yếu ớt, hắn liếc mắt thấy xúc tu từ bốn phương tám hướng bị âm thanh bên này làm kinh động, đang từ từ dò xét về nơi đây.
Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt gần trong gang tấc nhưng lại cực kỳ xa lạ của Tô Thành, dường như hiểu ra điều gì đó.
Khuôn mặt Tô Thành tái nhợt lạnh lùng. Anh ta chậm rãi vứt cây gậy trong tay ra, cúi người nhặt mảnh thuỷ tinh dưới đất. Cạnh thuỷ tinh sắc nhọn loé sáng dưới ánh đèn, phản chiếu cả vào đáy mắt chàng trai.
Dường như một vài câu hỏi không có giải đáp trước kia đã có câu trả lời.
Nếu chỉ nói chuyện và đi bộ bình thường thì không thể quấy nhiễu đám xúc tu, âm thanh ăn mòn ổ khoá cũng không lớn, vậy thì rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở cánh cửa sắt dưới tầng, khiến đám xúc tu say ngủ trên trần nhà bị đánh thức...
Dưới tình huống không biết "cơ chế âm thanh" trong phòng thí nghiệm thì đúng là rất khó lòng phòng bị. Tuy nhiên một nhóm năm người, trong đó có ba streamer kỳ cựu trúng chiêu cả ba, gần như có thể coi là chẳng ai sống sốt.
Một người sai sót là điều dễ hiểu.
Nhưng tất cả mọi người...?
Có phải hơi nhiều rồi không.
Nhất là trong một bản đồ mới như phòng thí nghiệm, mỗi streamer đều duy trì cảnh giác cao nhất, một khi gặp nguy hiểm sẽ sử dụng đạo cụ ngay tức thì.
Tuy nhiên kết quả cuối cùng là bị diệt sạch.
Vậy thì chỉ có khả năng...
Đó là trong số bọn họ có một con sâu làm rầu nồi canh.