Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 157




Ánh sáng trên cao nhợt nhạt lạnh lẽo, lẳng lặng soi sáng hành lang trước mặt, khiến cho mọi thứ hiển hiện rõ ràng.

Đám streamer bất giác nín thở, nhìn chằm chằm tên bệnh nhân có độ nguy hiểm cao xa lạ đang bị áp giải về phía này.

"Lẻng xẻng", "lẻng xẻng".

Người đàn ông từ từ bước đến gần.

Xích chân nặng nề lạnh lẽo và còng tay phát ra âm thanh va chạm rõ ràng theo từng bước chân. Giữa không gian trống trải không có cửa lớn và cửa sổ dưới tầng hai, anh ta mang đến một loại áp lực tâm lý mạnh mẽ cho người khác.

Người đàn ông cao hơn nửa đầu so với hộ lý bên cạnh, khung xương rộng lớn gần như có thể sánh ngang với số 01. Mái tóc của anh ta xoăn đen mềm mại, làn da màu nâu sáng bóng, đôi mắt là một màu nâu sô cô la ngọt ngào, vẻ mặt không hung dữ, khoé môi nở nụ cười nhạt, nom giống như một con mèo lớn vui buồn thất thường.

Thành thật mà nói, khác với những kẻ vừa nhìn đã thấy vô cùng nguy hiểm, người trước mặt này...

Thoạt nhìn có vẻ vô cùng thân thiện.

Tiếc thay ở trong phó bản, sự thân thiện và tao nhã đều là một lớp nguy trang. Lột bỏ lớp vỏ tưởng như bình thản này xuống, những gì còn lại chính là sự điên cuồng giống hệt nhau.

Mắt thấy đối phương sắp tiến đến gần, trái tim Ôn Giản Ngôn hơi thắt lại.

Hắn mau chóng liếc nhìn đám người sau lưng... đối phương lướt qua phòng bệnh 05 trống vắng rồi đi thẳng về phía trước, đi qua ba phòng bệnh khác. Phòng số 01 và 03 đều có người ở, hay nói cách khác, vị này ắt hẳn là số 02 hắn chưa từng gặp.

"Tạm dừng một chút."

Người đàn ông chậm rãi mở miệng nói.

Cách nhấn nhá chữ của anh hơi đặc biệt, như thể đến từ một vùng đất xa xôi, có vẻ không thuần thục lắm nhưng lại có sức hút riêng.

Kỳ lạ thay là, nhóm hộ lý luôn dùng thái độ thờ ơ đối xử với bệnh nhân khác lại không từ chối yêu cầu của số 02, ngoan ngoãn dừng lại, hơn nữa... chẳng phàn nàn gì.

"..."

Nhìn người đàn ông đứng triển lãm cách đó không xa, sống lưng Ôn Giản Ngôn cảm thấy ớn lạnh, một dự cảm chẳng lành quen thuộc leo lên lưng hắn.

... Không thể nào?

Không thể nào không thể nào?

Số 02 đứng tại chỗ, ánh mắt trầm tư thoáng dừng trên người số 04 đứng sau song sắt, sau đó lại ngước mắt thoáng nhìn số 01 bị kéo đi... Hiển nhiên anh ta đã được đưa đến phía sau cửa sắt và đứng chờ được một hồi, đủ để chứng kiến tình hình hỗn loạn phát sinh trong khu vực này từ đầu đến cuối.

Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng trên người Ôn Giản Ngôn đứng bên cạnh.

Ôn Giản Ngôn cũng lẳng lặng nhìn anh ta.

Cơ thể chàng trai căng thẳng, trên gò má tái nhợt vẫn còn mang theo một chút ửng hồng vì chạy nhanh, thoạt nhìn có vẻ nhạy bén mà cảnh giác.

Số 02 giơ tay, xiềng xích đeo trên cổ tay phát ra tiếng động.

... Có hộ lý khác đứng xung quanh, khả năng rất cao là tên bệnh nhân có độ nguy hiểm cao này sẽ không gây nguy hiểm cho hắn.

Ôn Giản Ngôn kìm nén ý định muốn lùi về sau, chờ đợi, cân nhắc, nhìn xem động tác tiếp theo của đối phương là gì.

Ngón tay số 02 đặt trên cổ áo hắn, nhẹ nhàng mở toang cổ áo hộ lý lỏng lẻo ra ngoài.

Giây tiếp theo, người đàn ông bỗng mỉm cười.

Cặp mắt màu sô cô la sáng ngời nhìn xương quai xanh của Ôn Giản Ngôn, anh ta vui vẻ nói: "Ồ, con chó điên kia đã đánh dấu em."

Ôn Giản Ngôn sửng sốt cúi đầu nhìn.

Khi thế giới tinh thần chấm dứt, hết thảy đều được khôi phục nguyên trạng... bao gồm cả bộ trang phục trên người hắn cũng biến về bộ đồ hộ lý ban đầu, thế nhưng tất cả vết thương hình thành ở thế giới bên trong sẽ không biến mất.

Trên xương quai xanh của hắn vẫn còn in hằn vết răng do số 01 kích động gặm cắn.

Tên kia hạ mõm cũng chẳng thèm lưu tình, một vết cắn đầm đìa máu tươi hằn trên làn da trắng nõn, nom mà giật mình.

Lông mày của Ôn Giản Ngôn giật giật, lúc này hắn mới cảm thấy cơn đau gần như tê dại.

Số 02 không làm ra hành động gì nữa.

Anh chỉ cụp mắt nhìn chàng trai trước mặt bằng đôi mắt màu nâu nhạt ngọt ngào, đoạn trầm giọng nói: "Tốt lắm."

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Tiêu rồi."

"Tiêu rồi."

"Tiêu rồi."

"? Mấy người lầu trên đừng xếp đội ngũ chỉnh tề như vậy được không? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai đó giải thích giúp tôi với!"

"Nói như thế nào nhỉ... Ờm... Tôi không biết lý do tại sao mấy bệnh nhân nguy hiểm cao khác lại nảy sinh hứng thú với streamer, nhưng lý do để số 02 nảy sinh hứng thú thì... là bởi streamer phù hợp với XP[1] của hắn."

"???"

Số 02 khẽ buông một tiếng thở dài, ẩn ý đưa tình nhìn Ôn Giản Ngôn, sau đó cúi người dùng đầu ngón tay chạm vào chỗ má của hắn vừa bị số 01 hôn qua.

Động tác của anh quyến rũ dịu dàng, song lại khiến cho cơ thể của Ôn Giản Ngôn cứng đờ nổi da gà.

"Em biết gì không?"

Người đàn ông nhếch môi để lộ hàm răng trắng tinh, nở một nụ cười rạng rỡ ngọt ngào:

"Điều tôi thích nhất chính là những gì thuộc về người khác."

Ôn Giản Ngôn: "..."

Mấy người khác: "..."

???

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"..."

"???"

"Mọi người cứ hiểu theo kiểu này đi... có lẽ những bệnh nhân nguy hiểm cao khác có ham muốn độc chiếm rất mạnh, nhưng riêng với số 02 thì, ờm, hắn thích... làm điều ngược lại."

"Cái gì thế này! Có đam mê cướp vợ người ta à? Biến thái vãi!"

"Cũng không thể nói như vậy... Tóm lại, trong thế tinh thần, nội tâm của hắn rất ô uế. Hắn thường tiến hành làm bẩn, xuyên tạc và phá huỷ tình yêu trong tim của streamer, thậm chí lợi dụng ảo giác về người yêu, người thân của đối phương để công kích. Tất cả chỉ vì muốn thấy biểu cảm kinh ngạc đau khổ của họ khi bị phản bội, tóm lại hắn là một kẻ biến thái có gu rất độc và lạ."

"Không ngờ lần này hắn lại để mắt tới streamer theo một cách khác..."

"Chà, cứ luôn cảm thấy tên này sẽ thích tiết mục cưỡng gian vợ người khác trước mặt chồng!"

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."

Số 02 cười khẽ rồi nháy mắt thả thính với Ôn Giản Ngôn, sau đó rút tay, ngoan ngoãn theo các hộ lý đi về phía trước.

Trước khi rời đi, anh ta thậm chí còn cười tủm tỉm vẫy tay với số 04 đang đứng sầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo thoạt nhìn vô cùng quen thuộc.

Theo tiếng va chạm kim loại đi xa, đoàn người nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của streamer.

Lúc này, Ôn Giản Ngôn cảm thấy ánh mắt của tất cả streamer xung quanh đều đổ dồn lên người mình, ngay cả Tô Thành cũng không tìm nổi cái cớ biện giải cho hắn, lần này cũng lộ vẻ mặt vô cùng phức tạp như những người khác.

"..."

Tôi cũng thực sự chẳng biết chuyện gì xảy ra!

Ôn Giản Ngôn suy sụp.

"Ừm thì..." Luce ngập ngừng chốc lát, dò hỏi: "Cậu, cậu có thiên phú quyến rũ gì không?"

Mặt Ôn Giản Ngôn lạnh tanh: "... Không có."

Mà kể cả có thì hắn đâu thể dùng nó một cách bừa bãi và thường xuyên như vậy được! Nếu dùng thì chẳng có nghĩa lý gì ngoài việc tăng độ khó cho việc qua màn của họ!

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi mất! Lần này có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch!!"

"Vậy nên streamer không có thể chất hấp dẫn biến thái thật à?"

"Trước đây chắc là không có, nhưng hiện tại... tôi không dám nói chính xác."

"Khụ khụ." Ôn Giản Ngôn hắng giọng phá tan bầu không khí yên tĩnh:

"Tóm lại chúng ta cứ rời khỏi đây trước đã!"

Dù sao cũng chẳng ai biết tiếng chuông tiếp theo sẽ vang lên trong bao lâu, do đó để tránh rơi vào trường hợp bị nhiều bệnh nhân có độ nguy hiểm cao vây công, việc cấp bách hàng đầu của họ là rời khỏi tầng hầm thứ hai.

"Cậu nói chí phải."

Mọi người gật đầu rồi thu hồi mấy suy nghĩ đâu đâu, sau đó xoay người vội vàng đi về phía lối ra.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa sắt mở toang đã xuất hiện trong tầm mắt.

Tất cả bất giác đẩy bước nhanh hơn.

Đang lúc bọn họ chuẩn bị bước ra ngoài cửa và rời khỏi tầng hai dưới lòng đất thì đột nhiên, một âm thanh khô khan vang lên từ sau lưng.

"Này, mấy người phía trước chờ chút."

"!"

Đám streamer lập tức giật mình, bước chân khựng lại, cơ thể bất giác căng cứng. Bọn họ liếc nhau với vẻ cảnh giác.

Ôn Giản Ngôn cho họ một ánh mắt yên lặng chớ nóng nảy.

Hắn quay người lại và lịch sự mỉm cười với người đến: "Xin hỏi có chuyện gì không?"

Một hộ lý đi tới chỗ họ, Ôn Giản Ngôn nhận ra người này chính là kẻ vừa tiêm thuốc an thần vào cổ số 01.

Chỉ thấy đối phương đáp bằng giọng điệu bình thản:

"Vừa rồi mấy người suýt chút bị bệnh nhân công kích?"

"Đúng vậy."

Ôn Giản Ngôn bình tĩnh gật đầu.

"Lát nữa mấy người lên phòng điều trị ở tầng cao nhất kiểm tra, sau khi xác nhận không có việc gì thì đừng lười biếng, hiểu chứ?"

Sau khi buông lời răn đe xong, hộ lý xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Ôn Giản Ngôn đột nhiên mở miệng gọi gã lại.

"A... Anh chờ một chút."

Hộ lý đứng lại quay đầu nhìn sang, nét mặt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Sao nữa?"

"Cảm ơn mọi người đã kịp thời chạy đến, nếu không tôi thật sự chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì..."

Ánh mắt chàng trai chân thành và ngập tràn lòng biết ơn.

"Là do các người mệnh lớn. Nếu không nhờ bác sĩ Reiss thông báo bên này có thể xảy ra tập kích thì số phận của mấy người cũng như tên bảo vệ kia thôi."

Hộ lý chỉ tay về xa.

Ở cuối hành lang, loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng mấy người hộ lý. Dường như bọn họ đang khênh thi thể bảo vệ từ trong phòng ra, máu tươi đầm đìa nhỏ giọt xuống đất.

Ôn Giản Ngôn nhìn bọn họ đặt thi thể vào một chiếc cáng đơn sơ rồi mang ra ngoài.

"Bác sĩ Reiss báo cáo tình huống bất thường ở đây?"

"Đúng vậy."

"Tôi chỉ là hơi tò mò, vì sao vừa rồi 02 mới được dẫn về."

Ôn Giản Ngôn nhìn vào hành lang sau lưng... bóng dáng đối phương đã biến mất, tuy nhiên cảm giác nặng nề khó chịu gần như sền sệt này vẫn còn đè nặng trên da khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.

"Chỉ dẫn đến chỗ bác sĩ Reiss kiểm tra sức khoẻ mà thôi." Hộ lý trả lời.

... Lại là y.

Ôn Giản Ngôn thầm nhíu mày: "Người bảo chúng tôi lên tầng trên cùng kiểm tra cũng là anh ta?"

"Đúng vậy." Hộ lý thản nhiên gật đầu: "Bị thương thì đi kiểm tra, không bị thương thì đi làm."

"Được rồi, cảm ơn."

Ôn Giản Ngôn gật đầu nhìn hộ lý rời đi.

Hình như cũng không ép buộc bọn họ phải tới phòng điều trị, tất cả hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của streamer. Nhưng hiển nhiên, tình huống khác thường của số 01 và trạng thái tiêu cực ở tầng hai đều liên quan tới y, thậm chí rất có khả năng do một tay y thúc đẩy. Hơn nữa bác sĩ Reiss cũng chẳng thèm giấu giếm chuyện này, thậm chí còn ân cần chỉ hướng cho họ, quả thực cứ như đang ngóng trông họ tìm kiếm manh mối...

Con rắn độc đạo đức giả.

Ôn Giản Ngôn liếm răng, khẽ híp mắt lại, đáy mắt loé sáng.

Chẳng qua những chứng cứ tìm được ở tầng hầm hai đều chỉ ra rằng, trong Viện điều dưỡng Bình An có thể tồn tại thí nghiệm trên cơ thể người.

Hắn vốn đã có chuẩn bị, nếu trong tương lai mà có cơ hội thì sẽ đến phòng điều trị tìm hiểu.

Có lẽ lần này là cơ hội tốt.

"Mà nói ra thì..."

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn đồng đội, nghiêng đầu để lộ vết cắn rướm máu trên xương quai xanh. Máu tươi chảy ra liên tục dính ướt cổ áo của hắn, vết máu đỏ thẫm khiến người ta hơi hoa mắt.

Hắn khẽ bật cười, đôi mắt hổ phách khép hờ, thờ ơ lên tiếng:

"Ngẫm kỹ lại thì, tôi bị thương thật có đúng không nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.