Khán giả trong phòng livestream [Thành Tín tối thượng] cũng hoảng hốt trước tình huống bất ngờ.
"?!"
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì đang xảy ra ở dưới đó!"
"Ha ha ha ha ha, vừa mới từ phòng livestream bên cạnh đi qua, thấy mọi người sốc như vậy tôi cũng yên tâm rồi!"
"??!!"
"Nói tóm lại là, số 01 và 03 đã tiến vào!!!"
"??? Vãi chưởng, rốt cuộc bây giờ có bao nhiêu bệnh nhân có độ nguy hiểm cao đang chen chúc vào thế giới tinh thần này?"
"Nếu số 03 được tính hai người... thì chắc là bốn?"
"Á đù... Cái quái gì đây, biến thái trong Viện điều dưỡng Bình An tổ chức thành đoàn à!!!"
Ôn Giản Ngôn bật dậy từ chiếc giường sắt.
Hắn bước nhanh tới trước cửa, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, cẩn thận nhòm ra bên ngoài hành lang... Hành lang tối om, chỉ có thể thấy ánh đèn yếu ớt hắt ra từ đầu cầu thang.
Thật khó để biết chính xác tình hình bên ngoài, nhưng...
Đáy lòng Ôn Giản Ngôn bỗng sinh ra một chút dự cảm chẳng lành.
Trong bóng tối, hắn cụp mắt trầm ngâm chốc lát, sau đó mở giao diện livestream.
Khoảnh khắc màn hình bình luận được mở ra, âm thanh thông báo của phòng livestream vang lên.
Khán giả trong phòng livestream [Thành Tín tối thượng] lập tức trở nên kích động:
"A a a a a, streamer mở bình luận rồi!"
"Đã bao lâu rồi! Đã bao lâu rồi hả! Hu hu hu hu cuối cùng cũng mở bình luận, tôi phấn khích thật đó!!"
"A a a a cục cưng mau nhìn bên đây! [Thưởng 50 tích phân]"
Ôn Giản Ngôn theo thói quen bỏ qua những lời chào hỏi nhiệt tình quá mức. Hắn hạ nhỏ giọng, đôi mắt nhạt màu loé lên tia sáng nhaỵ bén trong bóng tối: "Để tôi đoán xem, phải chăng có một bệnh nhân nguy hiểm cao khác đã xuất hiện?"
"!!!"
"!!! Chà, streamer mạnh thật đấy, đoán phát trúng luôn!!!"
"Ha ha ha ha ha chủ yếu vì đây là lý do duy nhất có thể gây ra cảnh tưởng hỗn loạn này!"
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, nhanh chóng lướt qua màn hình bình luận.
Tất cả các chủ đề liên quan đến số 01 và 03 đều không bị chặn, màn hình cũng không có khoảng trống bất thường, cuộc nói chuyện giữa các khán giả đều nhất quán và liền mạch.
Điều đó có nghĩa là, bất kể điều gì đang xảy ra bên dưới mà không liên quan gì đến "cốt truyện phó bản" thì sẽ không bị hệ thống phòng livestream đánh giá là "spoil".
Nói cách khác, biểu hiện kỳ lạ hiện giờ của số 01, 03, 04 đều không liên quan đến cốt truyện ban đầu của phó bản.
Liên hệ điều này cùng với kết luận trước đó...
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm chớp mắt.
Là một bệnh nhân có độ nguy hiểm cao nhưng logic sâu xa và chủ thể dục vọng lại thay đổi?
Quả thực cứ như là bị hoán đổi...
Đúng lúc này, một vài bình luận đột nhiên nhảy ra thu hút sự chú ý của hắn, kéo hắn từ cơn suy tư trở về thực tại.
"A a đúng rồi! Phòng livestream đã lên cấp B, streamer đừng quên kích hoạt các tính năng mới!"
"Đúng vậy! Các tính năng mới từ cấp B trở lên phải được kích hoạt bằng tay! Tôi vừa nhìn thấy giao diện khen thưởng chỉ có tích phân khen thưởng ban đầu nên biết ngay là streamer quên chưa mở!"
"Mau mở đi nào!"
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, bất giác mở hậu trường, quả nhiên ở đó có một chấm đỏ [mở tính năng mới] đang chờ hắn.
Rõ ràng việc kích hoạt tính năng này chỉ hiển thị sau khi phó bản bắt đầu.
Tuy nhiên sau khi tiến vào phó bản hắn vẫn luôn trong trạng thái mệt mỏi, mãi cho đến tận bây giờ mới có cơ hội mở giao diện livestream.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng nhìn lướt qua phần giới thiệu cập nhật tính năng trong hai giây.
Tương tự như những gì được thông báo khi thăng lên cấp B, đầu tiên là được mở thêm các mức phần thưởng. Ngoài 50 tích phân và 100 tích phân ban đầu thì còn mở thêm các mức đánh thưởng 150 và 200, hơn thế nữa còn mở bảng đánh thưởng trong phòng livestream. Mặc dù khán giả tạm thời không thể tùy chỉnh tích phân đánh thưởng, nhưng họ có thể mua quà tặng đắt giá trong phòng livestream, để cho vị trí đề xuất của streamer trong buổi livestream trở nên nổi bật.
Ngoài ra một vài nhiệm vụ treo thưởng của khán giả cũng được thêm vào.
Khác với nhiệm vụ trong phó bản, thông báo nhiệm vụ treo thưởng của khán giả có phông chữ màu đỏ nhạt, streamer có thể lựa chọn nhận hoặc không. Sau khi nhận nhiệm vụ và hoàn thành sẽ nhận được tích phân treo thưởng (không tính vào tích phân qua màn, nhưng có thể dùng để mua đạo cụ hoặc thời gian sinh tồn).
Giải thưởng mà những khán giả đưa ra có cao có thấp, một số liên quan đến nhiệm vụ tuyến chính, một số chỉ để thoả mãn sở thích cá nhân.
Bởi vì trong lúc livestream cấm spoil nên sẽ có khán giả thiện ý đưa ra các nhiệm vụ treo thưởng để nhắc nhở streamer, nhưng đồng dạng cũng có khán giả ác ý phát các nhiệm vụ tương tự khiến streamer chịu chết nhằm tìm kiếm kích thích.
Sau khi Ôn Giản Ngôn bật tính năng mới, gần như chỉ trong nháy mắt, bảng nhiệm vụ treo lơ lửng bên cạnh bỗng xuất hiện vài nhiệm vụ treo thưởng do khán giả đăng.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới.
"..."
[Cởi] [Váy] [Tất kèm dây đeo]
Ôn Giản Ngôn lạnh lùng nhìn chăm chú vào nhiệm vụ có mấy từ khóa trên, sau đó dứt khoát nhấn từ chối.
*
Số 04 ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, vẻ khác thường thể hiện trước mặt Ôn Giản Ngôn đã biến mất, thay vào đó, dáng vẻ tao nhã lãnh đạm, gần như nho nhã lễ độ đã được khôi phục.
"Ngày mới tốt lành."
Hắn ta gật đầu với ba vị khách không mời, đôi mắt xám tro như ẩn chứa sương mù mờ ảo loé sáng dưới ánh đèn, khoé môi hắn nở nụ cười xa cách: "Mọi người đang làm gì vậy?"
Số 03 tóc đen ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy vẽ bị vò nát dưới chân lên.
Một tay nó ôm thỏ bông màu đen đẫm máu vào trong ngực, một tay mở tờ giấy... Đường nét than chì thô sơ không có tiến hành chỉnh sửa quá nhiều, tuy nhiên nét vẽ lại cực kỳ sinh động và căng tràn sức sống. Mặc dù chỉ có vài nét, thế nhưng lại có thể phác hoạ đường cong cơ thể con người một cách rõ ràng, cùng với tình trạng tứ chi mảnh mai bị cố định và duỗi ra.
Đồng tử màu đen co lại.
Niall cúi xuống nhặt một bản vẽ khác dưới đất.
Cậu ta híp mắt, lần đầu tiên nụ cười thuần khiết trên mặt phai nhạt, đôi mắt xanh dương không nhiễm bụi trần loé lên thần sắc kinh khủng chẳng thua kém gì em trai.
"Mày đã làm gì thỏ nhỏ của tao?!"
Vẻ mặt số 03 tóc đen trông rất hung bạo.
Số 04 quan sát ba người trước mắt, khoé môi nở nụ cười sung sướng, dường như đang lấy cơn điên của họ làm niềm vui, hoàn toàn không có ý định phủ nhận điều gì. Hắn chỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng nói:
"Như cậu đã thấy."
Chỉ với vài câu ít ỏi hắn đã dễ dàng đặt mình vào vị trí kẻ chiến thắng, bóng gió cho mấy người trước mặt này nghe.
Chúng mày đến trễ.
Con mồi của chúng mày đã bị tao nhanh chân tóm được và trở thành tác phẩm nghệ thuật của tao.
"..."
Khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, bầu không khí trong đại sảnh bỗng trở nên yên ắng.
Sát khí mãnh liệt sền sệt như ngưng tụ thành thực thể bỗng tràn làn, gần như khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Edward xách rìu, cơ bắp cường tráng phồng lên dưới lớp vải mỏng, vẻ mặt của gã u ám, hàm răng trắng tinh sắc nhọn tựa như thú hoang:
"Vậy tao sẽ chặt nát mày..."
"Chờ chút."
Niall tóc trắng đột nhiên xen vào.
Kể từ khi số 04 mở miệng Niall đã không nói lời nào.
Cậu ta đăm chiêu nhìn số 04 trước mặt, ánh mắt từ từ xẹt qua đại sảnh... Bất kể giấy vẽ nhàu nát nằm rải rác dưới sàn hay là bàn ghế ngăn nắp thì đều không có dấu vết bị làm loạn, thậm chí trên bàn còn bày thức ăn tinh tế, và...
"Phụt."
Niall bỗng mỉm cười.
Đường nét khuôn mặt của cậu ta tinh xảo, da trắng như tuyết, lúc cười lên tựa như thiên sứ hạ phàm.
Cậu ta ôm con thỏ trắng đầm đìa máu tươi trong ngực, bước từng bước về phía trước.
Số 04 lạnh lùng nhìn tên điên trước mặt.
Hắn ta biết rõ trong hai người số 01 và 03, chỉ có nhân cách thoạt nhìn vô hại nhất này là khó chơi nhất.
"Tôi tưởng anh còn chưa kịp làm gì mới đúng chứ? Nhìn xem, cho dù là hiện trường hay bản nháp thì tất cả đều quá sạch, vậy lý do nào để bọn tôi tin rằng anh đã hành sự xong?"
Ánh mắt cay nghiệt của Niall đảo qua từng tấc trên cơ thể người đàn ông mắt xám trước mặt, dường như đã sớm nhìn thấu bộ mặt chân thật ẩn giấu dưới lớp mặt nạ ưu nhã của đối phương.
Nụ cười trên mặt cậu ta càng đậm hơn:
"Để tôi đoán thử nhé? Anh bị con mồi của mình cắn ngược? Sau đó để cho anh ấy trốn thoát?"
"..."
Số 04 lạnh lùng nhìn thằng ranh điên trước mặt.
"Như vậy, vì không muốn bọn tôi tham gia vào trò chơi nhỏ của anh nên anh mới định làm bọn tôi tưởng rằng, thỏ nhỏ của tôi đã chết?"
Niall cúi người, nhặt một chiếc vớ kèm dây đeo còn chưa kịp xỏ vào chân, đôi mắt màu xanh phát sáng. Lớp vải dài và mềm mại tựa như dòng nước chảy qua kẽ tay, hiện lên vẻ đẹp mê người dưới ánh đèn.
"Nói cách khác, còn một chiếc khác ở trên người anh ấy?"
Hai mắt thiếu niên tóc trắng lóe sáng, khóe môi không tự chủ được vểnh lên, nét mặt tựa như cá mập ngửi thấy mùi máu, để lộ nụ cười đầy cuồng nhiệt.
"Anh đã xỏ cho anh ấy, có phải không?"
Niall đặt chiếc tất lên môi mình rồi hôn say đắm. Khi làm động tác ấy, ánh mắt ngập tràn ác ý và khiêu khích của cậu ta vẫn luôn dừng trên người số 04 u ám trước mặt:
"Đoán xem ai sẽ là người cởi nó cho anh ấy?"
*
Ôn Giản Ngôn đóng giao diện nhiệm vụ, đứng trong bóng tối trầm tư.
Mặc dù hiện tại dưới lầu có ba bệnh nhân có độ nguy hiểm cao, một trong số đó còn là kẻ đa nhân cách, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không còn khả năng thoát thân.
Nói đúng ra, điều này làm cho khả năng trốn thoát của hắn trở nên cao hơn.
Chỉ cần thừa lúc mấy tên biến thái kia chó cắn chó, hắn chỉ việc kích hoạt đạo cụ tàng hình thì vẫn có thể trốn thoát.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn lóe lên, vô thức vuốt ve đạo cụ cọ vẽ mình tìm được trong phòng. Bỗng nhiên, hình như hắn sờ phải thứ gì đó thô ráp.
Ôn Giản Ngôn giật mình cúi đầu, nương theo ánh đèn hành lang nhìn chiếc cọ vẽ, dường như nơi ấy có thứ gì đó được chạm khắc thô...
Dựa vào ánh đèn yếu ớt ngoài hành lang, Ôn Giản Ngôn nhìn kỹ.
Đó là...
Một con rắn nhỏ, dấu hiệu của rắn cắn đuôi.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Chờ đã... Rắn cắn đuôi?!
Đạo cụ lấy được trong phó bản trước tạm thời còn chưa tìm được phương thức sử dụng, lúc này đây nháy mắt hiện lên trong đầu hắn, khiến hô hấp của hắn bỗng trở nên dồn dập.
Hai thứ có mối liên hệ gì không?
Mối liên hệ giữa Viện điều dưỡng Bình An và Công viên giải trí Mộng Ảo là gì? Những con ngươi đỏ thẫm nứt ra trên không trung cũng sẽ xuất hiện trong phó bản này sao?
Và...
Cơ hội giết chết kẻ kia có phải cũng giấu trong phó bản này?
Ôn Giản Ngôn bất giác mím chặt môi, ánh mắt bình tĩnh mang theo kích động mơ hồ.
Cứ luôn cảm thấy...
Dường như chính mình đang dần chạm đến một thứ vô cùng quan trọng.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân quen thuộc, kéo Ôn Giản Ngôn khỏi cơn suy tư.
Cơ thể của hắn cứng đờ, theo bản năng nín thở.
Cách lớp ván cửa, có thể nghe thấy giọng nói ngọt ngào tràn đầy yêu thương của thiếu niên vang lên từ xa...
"Thỏ nhỏ của em, anh đang trốn ở đâu thế?"