Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 6: 6: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ 6




Người bị cưỡng ép tôi luyện ra được một tính khí vô cùng tốt như Ngân Tô giờ đây cũng khó lòng kiềm chế, rất muốn chửi.

Ngân Tô cố nhịn xuống, ấn mở Cung điện bụi gai.

【Cung điện bụi gai: Đây là một tòa cung điện vô cùng rộng lớn và trống trải, nó đang rất mong đợi có khách vào ở.

Bạn có thể đặt những vật phẩm mình thích hoặc không thích ở đây nhưng cũng cần phải trả một cái giá rất rất nhỏ.

【Điều kiện kích hoạt: Hiến tế】

Ngân Tô: "..."

Cung điện bụi gai tương đương với một nhà kho, bây giờ cô vẫn chưa có cách nào để sử dụng nó mà cách sử dụng là hiến tế.

Hiến tế quái vật hoặc là..

Người chơi.

Nó thật sự không kén chọn.

Dù sao thì cũng cũng rất nhiệt tình hiếu khách.

Diện tích cung điện có thể sử dụng được liên quan tới số lượng hiến tế.

Quả nhiên chả có cái gì gọi là miễn phí trong cuộc sống xui xẻo này cả.

Haizz.

Ngân Tô tắt phần giải thích chi tiết đi, quay lại trang chủ của giao diện cá nhân.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Bán Yêu Và Bán Sơn

2.

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

3.

Ngã Vào Tình Yêu

4.

Tùy Tùng

=====================================

Bên dưới còn có ba biểu tượng màu xám là Thương thành Diễn đàn và Bạn bè, dựa theo thiết lập của những trò chơi bình thường thì có lẽ phải đạt được điều kiện gì đó mới có thể mở.

* * *

* * *

Về thông tin phó bản của trò chơi cấm kỵ, ngoại trừ hai thông báo về [Phó bản hiện tại] với [Thời gian sinh tồn] thì không có giải thích gì thêm.

Nếu người chơi không cần tích phân thì chỉ cần đợi đến khi phó bản kết thúc là có thể rời khỏi.

Nhưng nếu muốn có tích phân thì nhất định phải tập trung tìm manh mối, tìm được chìa khóa vượt ải, bình xét cấp bậc vượt ải càng cao sẽ được cành nhiều tích phân.

Mà tích phân là thứ vô cùng quan trọng, có thể dùng nó để mua những đạo cụ bảo vệ tính mạng trong Thương thành, còn có thể dùng như tiền tệ lưu thông giao dịch giữa những người chơi với nhau, thậm chí còn có thể đổi ra thành tiền thật trong thế giới hiện thực.

Quan trọng nhất là nghe nói đạt đến một lượng tích phân nhất định sẽ có thể đối một nguyện vọng với trò chơi.

Một nguyện vọng đó có thể thực hiện bất cứ điều ước gì.

"Chìa khóa qua ải là gì?" Tương Lương ngồi cạnh Phó Kỳ Kỳ, ánh mắt sáng quắc nhìn Mạc Đông.

Lúc này bọn họ đang tập trung trong một căn phòng thảo luận.

Mạc Đông: "Chìa khóa qua ải của mỗi một phó bản đều không giống nhau, cũng không giới hạn là đồ vật mà đôi khi thậm chí nó còn có thể là NPC.

Đây cũng là thứ quan trọng nhất trong toàn bộ phó bản, chỉ cần tìm được chìa khóa qua ải là có thể dùng nó để rời khỏi phó bản."

Trần Húc..

Chính là bạn cùng phòng của Mạc Đông nhỏ giọng hỏi: "Cho dù không tìm được chìa khóa qua ải thì chúng ta cũng chỉ cần sống đến thời gian phó bản quy định là có thể rời khỏi phó bản, không cần cái tích phần gì kia cũng được đúng không?"

Mạc Đông: "Đúng là có thể làm như vậy nhưng muốn sống sót được thì tốt nhất là nên thu thập tích phần hết khả năng."

Đây là lời nhắc nhở của một đại lão trong thế giới hiện thực.

Người chơi không có tích phân, có lẽ giai đoạn đầu có thể sống sót được nhưng sau này độ khó của phó bản sẽ dần tăng lên..

Giống người chơi hệ dollar thần chưởng, có tích phân là có thể đối được rất nhiều đạo cụ hồi máu trong Thương thành, mà ngươi thì chỉ có thể dựa vào bản thân còn người ta cắn thuốc cũng có thể gặm chết ngươi.

Từ trước đến nay, trò chơi cấm kỵ chưa bao giờ là một trò chơi lương thiện, nó sẽ không tùy ý để người chơi nằm mát ăn bát vàng.

Mạc Đông lại nói về phó bản này: "Trong những lời vừa nãy của y tá có một số quy tắc tử vong, có thể tránh cho chúng ta kích hoạt điều kiện tử vong, nhưng chúng ta vẫn cần phải tự tìm hiểu thật giả."

* * *

* * *

Ngân Tô với Khang Mại đều không có ý hợp tác, Khang Mại rời khỏi phòng trước một mình đi thăm dò map.

Ngân Tô làm ổ trên ghế sofa, ôn lại cuộc sống bi thảm của mình một lần, lúc này cô mới lòng mang oán niệm chậm chạp rời phòng.

Cửa phòng đối diện đóng chặt, hai phòng còn lại tuy mở nhưng tiếc là bên trong không có ai, rõ ràng là mấy người kia đang tụ tập trong căn phòng đang đóng cửa.

Ngân Tô đi được hai bước thì đột nhiên quay trở lại nhìn cánh cửa.

Cô nhìn kỹ trên dưới trái phải một lượt.

Không có.

Trên tất cả các cửa phòng đều không có số phòng, cũng không có tên.

Đứng trên hành lang nhìn các cửa phòng giống nhau y như đúc, hoàn toàn không thể phân biệt.

"Chào cô." Ngân Tô đi tới quầy y tá, lễ phép chào hỏi.

Y tá ngồi bên trong không phái y tá dẫn đường lúc trước, đồng phục cũng không phải là màu hồng nhạt mà là màu trắng.

Nghe thấy có người chào, y tá áo trường ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho cô không?"

Ngân Tô hỏi rất thẳng thắn: "Phòng không đánh số hả?"

Y tá áo trắng chớp mắt, ba giây sau mới trả lời: "Không ạ."

"Nhỡ tôi đi nhầm phòng thì sao?" Ngân Tô bắt đầu trách móc: "Đây là cách phục vụ của mấy người ấy hả? Tôi đến cả phòng của mình cũng không tìm thấy?"

Y tá áo trắng hoàn toàn không thấy sợ hãi vì bị Ngân Tô trách móc mà ngược lại, cô ta cười càng xán lạn hơn, từng chữ cô ta nói ra dường như nhiễm thêm một sự chờ mong vặn vẹo quái dị nào đó: "Mong cô hãy nhớ kỹ vị trí phòng mình, tuyệt đối không được mở sai cửa phòng đâu đó."

Ngân Tô nhướng mày: "Mở sai thì sẽ thế nào?"

Y tá áo trắng mỉm cười không đáp.

Ngân Tô tiếp tục hỏi: "Làm thế nào mới có thể không mở sai cửa?"

Y tá áo trắng vẫn mỉm cười.

NPC không nói gì có nghĩa là nói chuyện bình thường sẽ không hỏi ra được thêm tin tức gì nữa.

Ngân Tô quyết đoán từ bỏ, bắt đầu đưa ra những yêu cầu quan trọng: "Tôi cần chăn màn sạch sẽ, quần áo để tắm rửa, đồ dùng vệ sinh cá nhân..

Và một cái ấm đun nước."

Y tá áo trắng hoàn toàn không có ý kiến gì với những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày Ngân Tô đề cập đằng trước nhưng lại thấy khó hiểu với cái cuối cùng: "Cô muốn ấm đun nước làm gì? Chúng tôi có cung cấp nước nóng."

Ngân Tô học điệu cười vừa nãy của cô ta, thậm chí còn hơn chứ không kém: "Nấu óc."

Nụ cười trên mặt y tá áo trắng cứng lại, một lát sau mới trả lời: "Được, lát nữa chúng tôi sẽ đưa đến phòng cô."

Ngân Tô suy nghĩ một lát, tiếp tục hỏi cô ta: "Có dao không?"

"..."

Y tá áo trắng lại cố quái liếc nhìn cô một cái nhưng vẫn cười xán lạn trả lời: "Có thể cung cấp ạ."

Y tá hiểu chuyện như vậy làm Ngân Tô rất hài lòng, sau khi dặn cô ta mang dao đến phòng mình thì lại hỏi thăm cô y tá áo hồng hồi nãy: "Cô có biết y tá hồi nãy đưa bọn tôi vào không?"

"Đó là y tá trưởng của chúng tôi."

"..

Ồ." Ngân Tô như có điều suy nghĩ, cô đang nghĩ làm thế nào để giúp cô y tá nhỏ này lên chức: "Tôi muốn khiếu nại cô ta, cô có thể làm y tá trưởng được không?"

Giúp người khác thăng chức có lẽ cũng được tính là mỗi ngày làm một việc thiện nhỉ?

Ngân Tô cảm thấy tính được.

Y tá áo trắng hơi sửng sốt, sau đó đáy mắt lướt qua một tia mừng rỡ nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: "Một mình cô khiếu nại không được đâu."

"Cần mấy người?"

"Ít nhất là ba người."

Ngân Tô mở rộng suy nghĩ: "Các nhân cách phân liệt của tôi khiếu nại có được không?"

"?"

Y tá áo trắng một lời khó nói hết, lắc đầu tỏ vẻ không được, khiếu nại phải là người có thật.

Không phải chì là hai người..

Bên dưới có nhiều bệnh nhân như vậy cơ mà.

Đều là người bệnh trong viện điều dưỡng, chắc hẳn ai cũng có quyền khiếu nại.

Nghĩ đến đây, Ngân Tô cảm thấy không phải vấn đề lớn, cô cam đoan với y tá áo trắng: "Thế để tôi nghĩ cách.

Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ để cô lên làm y tá trưởng."

Y tá áo trắng: "..."

Có lẽ vì Ngân Tô thật lòng muốn giúp y tá áo trắng thăng chức đã đả động tới cô ta, cô ta chủ động nhắc nhở: "Cô có thể hoạt động tự do trong viện điều dưỡng nhưng không được để lỡ thời gian ăn cơm, buổi tối sẽ sắp xếp cho cô đi làm kiểm tra."

* * *

* * *

Sau khi Ngân Tô rời khỏi quầy y tá liền đi thẳng xuống tầng đến vườn hoa.

Mấy vấn đề cô vừa hỏi y tá chỉ cần những người chơi khác đủ to gan không sợ nói sai kích hoạt quy tắc tử vong thì cũng có thể nhận được câu trả lời giống vậy.

NPC trong trò chơi cấm kỵ không hề máy móc, bọn họ có suy nghĩ riêng của mình và sẽ thay đổi cách thức hành động theo sự lựa chọn của người chơi.

Ngân Tô đi một vòng quanh vườn hoa, cô thử nói chuyện với những người bệnh này.

Phần lớn bọn họ đều nói rất nhiều nhưng khi cô hỏi về viện điều dưỡng, những người này ngoại trừ khoa trương nói rằng viện điều dưỡng này phục vụ rất tốt, ở đây thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều thì hoàn toàn không có thêm những tin tức khác.

Nhưng cô lại biết được thời gian ăn cơm.

Bữa sáng: 7: 30-8: 30

Bữa trưa: 12: 00-13: 00.

Bữa tối: 18: 00-18: 30

Bỏ lỡ thời gian ăn cơm thì sẽ không được ăn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.