Chào Em Nhà Nghiên Cứu!

Chương 46: 46: Chúng Ta Kết Thúc Rồi




Trương Khải ngồi trong văn phòng, xung quanh là các cổ đông.

Họ không ngừng nhăn mặt nhíu mày, đối với anh tỏ rõ sự bất mãn.

“Phu nhân, bà đừng trách tôi nhiều lời, nhưng bê bối lần này của cậu chủ thật sự nghiêm trọng.

Trên báo đầy rẫy tin tức cậu ấy ở quán bar, hiện tại phòng truyền thông của chúng ta đang cố gắng làm việc để giảm thiểu tổn thất hết mức có thể nhưng tôi thấy cậu ấy khó mà đảm đương được vị trí người thừa kế này”

Một người trong số họ lên tiếng, những người khác cũng gật gù tán đồng ý kiến.

“Đúng đó phu nhân, đây không phải là lần đầu.

Những lần trước đó vì không phải quá lớn nhưng cậu ấy cũng đã gây thiệt hại đáng kể rồi, đặc biệt là danh tiếng”

Một người khác thái độ, nhìn anh ánh mắt có phần chán ghét.

Trương Khải chẳng thèm đôi co với bọn họ, vẫn nhởn nhơ gác chân lên bàn.

“Nếu các vị đã có nhiều ý kiến như vậy thì hãy thay tôi làm vị trí này đi”

Dù sao anh cũng đã quá chán ghét thương trường lạnh lẽo này rồi, nhìn những người bên ngoài một vẻ nhưng bên trong lại một vẻ thật khiến người khác ghê tỏm.

“Đủ rồi, con im miệng đi”

Mẹ Trương Khải lên tiếng giọng đầy uy quyền.

Bà trước nay là một người phụ nữ có máu mặt trong giới kinh doanh đá quý, xuất thân giàu sang cùng học lực hơn người, chỉ sau khi bước vào Trương gia bà ấy đã giật dậy được gia tộc đang trên bờ sụp đổ này.

“Các vị cổ đông, lần này là thằng nhóc Trương Khải không đúng nhưng tập đoàn đá quý này suy cho cùng là của Trương gia, trước sau gì cũng sẽ thuộc về tay của nó.

Các vị hôm nay công khai chống đối nó là có ý gì?”

Ánh mắt mẹ Trương quét qua một lượt trong phòng, khiến những người có mặt giảm đi vài phần khí thế.

Họ biết người phụ nữ trước mặt này quyền lực đến mức nào, chỉ với một câu nói sẽ cắt đứt cả đường sống trong giới làm ăn của họ.

“Phu nhân, nhưng lần này nghiêm trọng như thế bà định thế nào?”

“Phải đó, trên báo những tiêu đề như hôn thê của thiếu gia tập đoàn đá quý Trương Gia trừng trị tiểu tam, thiếu gia Trương gia ăn chơi bị hôn thê bắt gặp, còn có những tiêu đề khó nghe hơn nói cậu ấy dùng chất cấm”

Một người đàn ông lo lắng lên tiếng, dù sau ông cũng là người đã đồng hành cũng tập đoàn gần cả một đời lời nói đối với phu nhân cũng có vài phần trọng lượng.

“Mọi người không cần lo lắng, Đình Đình là con gái của ngân hàng quốc tế Sent, chủ tịch Lương chỉ có một đứa con gái nên ông ấy sẽ giải quyết ổn thỏa thôi”

Không khí đã có phần dịu lại, mẹ Trương nói thêm.

“Sẵn đây tôi cũng chính thức thông báo, Trương Khải và Đình Đình sẽ đính hôn sau 2 tháng nữa.

Cuộc liên hôn giữa hai tập đoàn sẽ sớm đẩy giá cả của cổ phiếu tăng nhanh, những tin tức này sẽ sớm chìm nhanh thôi”

Tin tức vừa được nói ra đã khiến cho căn phòng như ong vỡ tổ, mọi người bắt đầu ồn ào bàn tán.

Trương Khải đang cúi đầu nghịch điện thoại, sau khi nghe thấy tin mà mẹ anh vừa nói cũng đứng phắt dậy.

“Mẹ! Con không đồng ý”

Bà ta bỏ qua sự bác bỏ của anh, đứng dậy tuyên bố tan họp.

Mọi người lần lượt đứng dậy ra khỏi phòng.

Trương Khải tức giận đạp mạnh vào chiếc ghế bên cạnh, đúng lúc này điện thoại bỗng đổ chuông.

Nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình, anh lập tức bắt máy, động tác có chút vội vã như sợ chỉ cần chậm một giây thì người bên kia sẽ không kiên nhẫn mà dập máy.

“Alo”

“Là em”

Monica nhẹ giọng, quả nhiên anh luôn như vậy, mỗi lần cô gọi điện tìm anh chưa đến ba hồi chuông đã được nối máy.

“Có chuyện gì sao?”

Trương Khải thấy tim mình đập mạnh, đã hơn một tháng rồi anh chưa nghe được tiếng cô.

Trong lòng có vô số điều muốn nói, anh muốn hỏi thời gian qua cô có khỏe không, cô có phải đã suy nghĩ kỹ rồi muốn qua lại bên anh phải không.

Nhưng trăm ngàn lời như nghẹn nơi cổ họng, một chút cũng không thể mở miệng chỉ có thể lạnh lùng hỏi một câu như thế.

“Cũng không có chuyện gì, em đã dọn đồ ra ngoài rồi.

Chung cư em không thể nhận, anh hãy lấy lại đi và còn cả tiền anh đã gửi cho em"

Monica ngập ngừng rồi tiếp tục nói.

“Em sẽ chuyển trả lại”

Trương Khải đã để lại cho cô một số tiền và căn nhà mà họ đang ở.

Thật ra cô cũng không phải vô dụng.

Bao năm du học bên Anh Quốc, cộng thêm những công việc tự do mà cô làm cũng đã đủ để cô lo cho mình.

Chỉ là sau này ở bên Trương Khải cũng chẳng cần đụng tới chút bạc lẻ của cô nên số tiền vẫn còn đấy.

Vốn dĩ đã nợ anh quá nhiều giờ cô cũng không muốn nhận thêm gì nữa.

“Em đừng tỏ ra thanh cao nữa, trả cho tôi thì em định sống bằng gì? Muốn tìm kim chủ mới sao?”

Monica đã lường trước sẽ nhận những câu nói nặng nề từ anh, cúi đầu cười như không, sự ưu buồn thể hiện rõ trên gương mặt.

“Chúng ta kết thúc rồi, cho dù em tìm kim chủ mới thì đã sao chứ? Trương Khải, bao năm qua thật sự quá đủ rồi, em chẳng muốn cùng ai tranh giành nữa cả.

Em sẽ vĩnh viễn rời khỏi tầm mắt của anh và Trần Tuấn, sống cuộc đời của riêng mình.

Anh hãy bảo trọng”

Dứt lời Monica nhanh như chóp dập máy chẳng chừa cho đối phương có cơ hội dùng lời lẽ nhục mạ bản thân nữa.

Tiếng tút tút từ điện thoại như vô vàn chiếc kim nhỏ đâm mạnh vào tim anh, đau đớn muốn chết.

Lần này họ thật sự kết thúc rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.