Chào Em, Bảo Bối!

Chương 75: Cuộc sống năm cuối cấp




Editor: boomtini

Lục đại thiếu gia từ trước đến nay vốn luôn bày tỏ tình cảm rất trực tiếp, vậy nên liền nhìn về phía Giang Niên, sau đó đưa cho cô một quả trứng luộc cùng một hộp sữa: “Ăn sáng chưa?”

Giang Niên gật đầu: “Em ăn rồi.”

Nhưng biết rằng chính mình căn bản không lay chuyển được Lục Trạch, vẫn là ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy sữa bò và trứng trong tay Lục Trạch.

Lục Trạch thực vừa lòng: “Được, vậy anh về chỗ, có gì thì cứ trực tiếp đến gặp anh là được.”

Giang Niên tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Lục Trạch đi, Hạ Gia Dương không khỏi thở dài.

“Không phải nói chứ, tính chiếm hữu của A Trạch thực đáng sợ.”, Hạ Gia Dương bắt đầu trêu chọc, “Coi bộ ngồi cùng bàn với tôi cậu cũng không dễ dàng gì đâu ha.”

Giang Niên bĩu môi.

“Lớp trưởng!”

“Được được được, tôi không nói nữa, các người cứ bắt nạt kẻ cô đơn là tôi mãi thôi.” Hạ Gia Dương thở dài, vẻ mặt thâm trầ.

Giang niên cũng nhịn không được trên mặt giả vờ nghiêm túc, sau đó bật cười một tiếng.

Tổng thể mà nói …..

Sinh hoạt năm cuối cấp cũng không quá tệ.

Dù sao thì, bạn bè vẫn vậy, thầy cô vẫn vậy, không có gì thay đổi cả, hơn nữa, từ sau khi vào năm hai trung học, vì nguyên nhân cơ chế chuyển dịch của lớp chọn mà nhiệm vụ học tập đã tăng lên không ít rồi, cho nên hiện tại Giang Niên cảm thấy cũng không đáng sợ cho lắm.

Nhưng hiển nhiên…..

Ba mẹ Giang Niên cảm thấy năm cuối cấp thực đáng sợ.

Vừa lên năm ba, Giang Niên liền phát hiện, ba mẹ cô vốn đã rất tốt với cô nay lại càng cẩn trọng trong lời nói, dễ nói chuyện hơn, giống như sợ cô sẽ quá tải vậy.

Mẹ Giang mấy ngày đầu còn thêm cơm cho Giang Niên, món ăn của mỗi bữa cũng trở nên phong phú hơn nhiều.

“Niên Niên, mẹ nghe đồng nghiệp nói bọn họ có mua cho con mình thuốc bổ não, hình như là con của cô ấy kiểu suy nghĩ lâu là sẽ đau đầu á, hay mẹ cũng mua cho con một hộp nhỉ?”

Giang Niên vừa ăn sáng vừa cự tuyệt: “Con không cần đâu mẹ ơi, con còn ổn mà, con cũng không bị áp lực quá độ gì đâu, loại đồ bổ này không phải nói tốt liền tốt, con cũng không cảm thấy đau đầu gì đó mà, ba mẹ không cần phí tiền vô khoản này.”

“Niên Niên, ba thấy người ta cũng có nói đến thực đơn dành riêng cho học sinh cuối cấp đó, không ấy ba tìm bạn ba nấu ăn theo thực đơn cho con nhé? Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, nếu bị bệnh thì sẽ trì hoãn việc học dó.”

Giang Niên lại cự tuyệt: “Không cần đâu mà ba, hồi khai giảng bọn con có kiểm tra sức khỏe qua rồi, không có vấn đề gì đâu ạ, các chỉ số sức khỏe của con rất bình thường, vẫn khỏe mạnh. Trạch ca mỗi ngày đều cùng con chạy bộ mà, không đổ bệnh được đâu.”

“Niên Niên, ba mẹ thấy rất nhiều học sinh cuối cấp áp lực rất lớn, sức khỏe tâm thần cũng xảy ra vấn đề. Con cũng không cần tạo cho mình quá nhiều áp lực đâu, thi đại học là cuộc chiến lâu dài, chúng ta cứ từ từ thôi, cũng không vội đâu. Không ấy cuối tuần ba mẹ đưa con ra ngoài chơi nhé?”

Giang Niên thực sự không chịu được nữa, vừa ra ngoài vừa thay giày: “Không cần đâu mà ba mẹ, trạng thái con ổn lắm, không có bất cứ vấn đề gì đâu, ba mẹ đừng lo lắng mà, thật đó, con thực sự không sao đâu!”

…..

Mãi đến khi đóng cửa lại, Giang Niên mới vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra.

Cô cảm thấy từ khi lên năm ba trung học, ba mẹ còn lo lắng hơn cô nữa. Nhìn xem nhìn xem, mới ngày hôm nay thôi đã nghĩ đủ cách hỏi cô có muốn gì không.

Giang Niên dở khóc dở cười, đây có thể coi là một loại —–

Áp lực ngọt ngào?

Nhưng Giang Niên thực sự cảm thấy năm cuối cấp quả thực không có gì không thích ứng được.

Chương trình cuối cấp thì vào năm trước họ đã học xong hết rồi. Thậm chí có khi lớp khác vẫn còn đang nói về nội dung thì lớp họ đã ôn tập được một nửa.

Hơn nữa trong khi nghỉ hè, Giang Niên cũng không quá buông thả, mỗi ngày đều cùng Lục Trạch đến thư viện, hơn nữa Lục Trạch còn dùng phương pháp của hắn giảng bài cho cô, cho nên Giang Niên cũng không bị chậm trễ tiến độ, thậm chí còn vượt chỉ tiêu đặt ra rất nhiều.

Vậy nên đối với Giang Niên, thay đổi lớn nhất ở năm cuối cấp chính là …..

Thay đổi một tòa nhà, thêm một tiết tự học buổi tối và nửa ngày phụ đạo vào thứ bảy, tần suất kiểm tra cũng cao hơn, sự chú ý cũng cao hơn.

Còn lại, so với lúc trước cũng không quá khác nhau.

Giang Niên vẫn như lúc trước, buổi sáng bị Lục Trạch kéo đi chạy bộ, sau đó cùng nhau ăn sáng và đi học, trong giờ học thì chú ý nghe giảng, có vấn đề thì sẽ trao đổi cùng Hạ Gia Dương và Hàn Sơ Dạ, thể dục giữa giữa thì tập luyện thật tốt, còn có thể được Lục Trạch đưa cho một hộp sữa bò, sau đó cùng Triệu Tâm Di cười cười nói nói trở về lớp học, bữa trưa và bữa tối cùng Khương Thi Lam chạy vội đến nhà ăn, lựa chọn phần đồ ăn ưa thích, nếu không quá bận sẽ đi dạo một chút với Khương Thi Lam.

Đến cuối tuần thì lại càng vui vẻ hơn.

Trưa thứ bảy Giang Niên sẽ cùng Khương Thi Lam tùy tiện tìm một quán bên ngoài để ăn trưa, buổi chiều hai người sẽ dạo phố, không thì xem phim, sau đó lại vui vui vẻ vẻ ăn tối rồi về nhà nghỉ ngơi. Chủ nhật Giang Niên có thói quen ngủ nướng cả buổi sáng, buổi chiều và buổi tối sẽ cùng Lục Trạch hoặc Kỳ Thư Nam đến thư viện học tập.

Cuộc sống hằng ngày cứ đều đặn như vậy, mỗi một ngày đều là một niềm hạnh phúc nhỏ nhưng là hạnh phúc dài lâu.

Giang Niên cảm thấy chính mình còn rất tự tại, vui vẻ, không có gì không ổn cả.

Học sinh cuối cấp như bọn họ, chỉ cần làm một chuyện là đủ rồi, chính là chăm chỉ học tập. Bản thảo lúc trước Giang Niên viết đều đã ngừng lại, mỗi ngày đều vận rộn như vậy, cô cũng thu hoạch được rất nhiều.

Nếu như thực sự có chỗ nào không quá quen…..

Chính là Giang Niên cảm thấy tần suất làm bài kiểm tra của lớp họ thật sự quá cao!

Lúc trước có một vài đợt ôn tập thì còn ổn, với cả so với hồi năm hai thì tần suất cũng không kém là bao, trước khi đến Tết âm lịch thì kết thúc đợt ôn tập thứ hai, bắt đầu đợt ôn tập cuối cùng…..

Tần suất kiểm tra khiến Giang Niên cảm thấy vô cùng thống khổ.

Từ sau khi đợt ôn tập cuối cùng bắt đầu, trừ bỏ bài kiểm tra hàng tháng cùng các lớp bình thường khác, lớp Giang Niên còn đặc biệt có thêm kiểm tra hàng tuần.

Cái gọi là bài kiểm tra hàng tuần thực chất đã bắt đầu từ hồi năm hai rồi, nhưng nó được xếp để chạy nước rút cho kỳ thi cuối kỳ.

Còn bây giờ thì được xếp vào việc học tập hàng ngày.

Bọn họ tiết tự học buổi tối đều không đi học, vốn dĩ Giang Niên sẽ dùng để tự ôn tập, hiện tại…..

Tối thứ hai kiểm tra văn, tối thứ ba kiểm tra toán, tối thứ tư kiểm tra vật lý, tối thứ năm kiểm tra hóa, tối thứ sáu kiểm tra sinh học, vừa hay, sáng thứ bảy kiểm tra tiếng anh.

Sáu môn một tuần, cứ nối tiếp liên hoàn như vậy.

Các thầy cô cũng thực sự dốc lòng, một chút cũng không cảm thấy vất vả, cuối tuần đã có thể đem bài kiểm tra của bọn họ đã chữa phát ra. Diêu Tử Kiệt còn tính toán xếp hạng tổng điểm cho bọn họ, mỹ danh rằng “kết quả kiểm tra hằng tuần cũng không cần bảo mật đâu nhỉ?”, sau đó dán ở phía sau lớp học, mỗi tuần đều cập nhật.

Giang Niên nhìn vào đồ thị đứt gãy giữa tổng điểm và thứ hạng, thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu thành tính của cô có thể tạo nên được cái bội số gì đó không.

Cũng không biết đồ thị này thích hợp như thé nào, nếu cứ dựa vào nó, theo lý thuyết thì cũng có thể tính ra điểm thi đại học.

Giang Niên nghĩ đến bộ dạng thường ngày tính toán điểm thi đại học, nhịn không được mà run rẩy.

Thôi bỏ đi, cô cũng không thể cứ mãi tính toán trước như vậy, cứ để thời gian kiểm chứng.

Đa số đường đồ thị của mọi người đều dao động, do tần suất cập nhật quá cao, x cùng x quá gần nhau, đồ thị đứt gãy gần như trở thành đường cong uốn lượn.

Tuy nhiên, chỉ có một người là số liệu không hề gợn sóng.

Đúng vậy, chính là ‘vạn năm đệ nhất’, Lục Trạch.

Cho dù xếp hạng của người khác có ổn định đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ lên xuống thất thường. Lục Trạch thì hay rồi, Giang Niên thậm chí còn hoài nghi rằng rốt cuộc trong đời Lục Trạch có từng trải qua cảm giác xếp “hạng hai” hay chưa.

Dù sao từ sau khi vào cấp ba q uen biết Lục Trạch đến nay, Lục Trạch chưa từng xếp hạng khác ngoài “hạng nhất”.

À đâu, hình như có, hồi năm một Lục Trạch cùng Tư Lâm Thanh thi chạy đường dài, liền xếp hạng hai…..

“Giang Niên?” Hạ Gia Dương huơ huơ tay trước mặt cô, “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Tôi gọi cậu nửa ngày cậu cũng không phản ứng?”

Giang Niên lúc này mới hồi thần lại.

Trong mắt cô hiện lên hứng thú, Hạ Gia Dương không khỏi phát run.

“Học trưởng Từ Lâm Thanh khi còn học trung học, có phải giống như Trạch ca ‘vạn năm đệ nhất’ không á?” Giang Niên tò mò hỏi.

Hạ Gia Dương gật đầu, “Đúng vậy, học trưởng đỉnh lắm, theo như tôi biết thì anh ấy vẫn luôn xếp hạng nhất, nếu không thì thi đại học làm sao có được cái thành tích bi3n thái vậy chứ?”

Đây là sự thật.

Giang Niên càng cảm thấy hứng thú hơn: “Tôi rất tò mò nhé, cậu nói xem, nếu Trạch ca cùng học trưởng Từ Lâm Thanh đều cùng một bậc, vậy ai sẽ là hạng nhất đây ta?”

“…..” Hạ Gia Dương cũng không khỏi rơi vào trầm tư.

Câu hỏi của Giang Niên quá nan giải, khiến hắn nhất thời không nghĩ ra đáp án.

“Đương nhiên là anh.” Lúc Giang Niên cùng Hạ Gia Dương đang tích cực bàn luận, bên cạnh liền truyền đến thanh âm của Lục Trạch.

Lục Trạch thấy Giang Niên quay sang nhìn mình, lại dùng ngón trỏ chỉ mình một chút: “Hạng nhất chắc chắn là anh rồi, không phải Lâm Thanh.”

“Tại sao?” Giang Niên nghiêng nghiêng đầu, không hiểu hỏi.

Không phải là cô không tin Lục Trạch, mà Từ Lâm Thanh thực sự cũng rất lợi hại. Giống như trừ bỏ lần đó ở đại hội thể thao thì cô cũng chưa từng thấy hai người pk với nhau bao giờ.

Dù sao đều là dạng ở trên đỉnh mà cô không thể nào với tới được.

Lục Trạch khoanh tay trước ngực, tiêu sái vô cùng.

“Hồi còn nhỏ hai bọn anh luyện thi tiếng anh, anh thi được 100 điểm, Lâm Thanh chỉ thi được 60 điểm, lần đó ảnh còn khóc nữa, ba mẹ anh còn tưởng anh bắt nạt Lâm Thanh.”

Giang Niên cùng Hạ Gia Dương, đồng thời mang vẻ mặt ‘không thể tin được’

“???”

Không biết vì sao, nhưng hai người luôn cảm thấy đây không phải là loại chuyện Từ Lâm Thanh có thể làm được …..

“Hồi anh còn nhỏ là hồi nào?” Giang Niên nhạy bén bắt được từ ngữ, “Là năm nhiêu tuổi á?”

Lục Trạch có chút không được tự nhiên.

Một lúc lâu sau: “Anh ba tuổi, Lâm Thanh năm tuổi.”

Giang Niên, Hạ Gia Dương: “…..”

Được rồi, Giang Niên đã có thể khẳng định Lục Trạch cùng Từ Lâm Thanh hẳn là chưa từng trải qua cuộc pk nào cả.

Nếu không, làm sao Lục Trạch lại nhớ rõ ràng như vậy khi anh ấy ba tuổi kia chứ.

Dung tỷ có thể cho thêm phân đoạn của hai người này được khôngggg, t edit chương này thấy kiểu à ờm nhắc tới cũng nhiều đó mà Trạch ca như kiểu có tiếng kh có miếng nào hết trơn =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.