Editor: Tiểu Anhh
Lúc Mạc Trăn tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đã sáng rực. Mấy chú chim nhỏ ríu ra ríu rít bay vút qua ban công, Mạc Trăn xoa xoa mớ tóc từ trên giường ngồi dậy.
Tuy rằng trang viên Kensny cách xa nội thành, nhưng cách xa nội thành cũng có chỗ tốt, chí ít là không khí ở đây rất trong lành, lại còn có thể nghe thấy tiếng chim hót.
Rửa mặt xong, Mạc Trăn mở cửa phòng, theo quán tính nhìn sang phòng Lê Nhan. Cửa phòng vẫn đóng chặt, Mạc Trăn đứng ngoài cửa suy nghĩ một chốc, bước lên trước gõ cửa phòng Lê Nhan: "A Diêu, em dậy chưa vậy?"
Nếu hôm qua đã bị lộ, vậy Mạc Trăn cũng rất tự nhiên gọi cái tên "A Diêu" này.
Trong phòng không có phản ứng, Mạc Trăn lại gõ hai cái, thử dò xét: "Tôi vào trong nha."
Lời còn chưa dứt, cánh cửa đã "két", mở ra. Mạc Trăn đi vào trong, chăn đã gấp gọn gàng, nhưng trên giường lại không có người.
Khẽ nhíu mày, mới sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?
Đi xuống lầu một, vẫn không thấy bóng dáng Lê Nhan đâu. Hàng chân mày Mạc Trăn càng nhíu chặt hơn, anh mở cửa đi ra ngoài sân: "A Diêu?"
"Anh tìm em à Trăn Trăn?" Một cái đầu thò ra từ chỗ ngoặt bên phải ngôi nhà chớp chớp mắt nhìn Mạc Trăn.
Mạc Trăn xoay đầu lại, đi tới phía Lê Nhan: "Em chạy đi đâu thế?"
"Em chạy bộ một lát, bác sĩ Phương nói em phải thường chú ý rèn luyện thân thể." Lê Nhan đi ra khúc rẽ, nhìn nét mặt có vẻ hưng phấn, "Lúc nãy chạy bộ em mới phát hiện, phía sau nhà còn có một cái vườn hoa nhỏ!"
"A, cái đó à." Dường như lúc này Mạc Trăn mới nhớ tới cái vườn hoa bị bỏ hoang đã lâu, "Lúc trước mua nhà được người bán đưa tặng."
Lê Nhan "à" một tiếng, gật gù: "Vậy sao anh lại không dùng? Cứ để nó đấy đúng là tiếc thật."
"Tôi làm gì có thời gian trồng cây cây cỏ cỏ." Thực ra chân tướng chính là, cho dù có trồng thì cũng không có khả năng sống sót.
"Vậy em có thể dùng để trồng rau!" Lê Nhan mong đợi nhìn Mạc Trăn, "Ăn rau mình trồng vừa bảo vệ được môi trường lại còn tốt cho sức khỏe!"
"Trồng rau?" Hiển nhiên Mạc Trăn không ngờ tới Lê Nhan sẽ nói ra loại sáng ý này, "Nhưng đây là vườn hoa."
"Vườn hoa và vườn rau cũng không khác nhau lắm mà!"
Mạc Trăn: "..."
Đúng nhỉ, chỉ chênh nhau có một chữ thôi!
"Tùy em." Mạc Trăn xoay người đi vào nhà, "Vào ăn sáng đi, lát nữa còn phải tới trường quay đấy."
"Dạ vâng!" Lê Nhan hăng hái xông đến trước mặt Mạc Trăn, vào nhà trước anh, "Hôm nay em sẽ làm bánh mì nướng! Anh uống nước trái cây hay nước chanh?"
Mạc Trăn hiện ra sau cánh cửa, có phần không tin tưởng nhìn cô: "Em xác định là em biết làm bánh mì nướng?"
"Em học cùng với mẹ, tin em đi!" A Diêu quay đầu lại, trưng ra vẻ mặt tin tôi thì sống.
"... Thôi được."
Lấy một quả chanh trong tủ lạnh ra, Lê Nhan rửa nó thật sạch rồi cắt thành hai nửa, cầm một nửa đưa lên miệng cắn một cái. Ánh mắt Mạc Trăn khẽ đổi, bước tới cạnh cô hỏi: "Em cũng thích ăn chanh như thế?"
"Ưm, không biết tại sao sau khi tỉnh lại em lại thích trực tiếp ăn chanh." Về điểm này, chính Lê Nhan cũng nghĩ không ra, có lẽ là ngủ quá lâu nên sinh ra đột biến gen đi, "Anh có muốn ăn không?"
Mạc Trăn nháy mắt thật nhanh, khóe môi nhếch lên không thể nhận ra: "Có." Anh hơi cúi người xuống, mặt đến gần tay Lê Nhan, nhẹ nhàng cắn lên vị trí cô vừa mới cắn.
Lê Nhan: "..."
Tựa như nhiệt độ thuận theo quả chanh truyền đến mặt, cả khuôn mặt Lê Nhan đều nóng đến lợi hại. Cô chợt rụt tay về, vùi đầu chọt chọt nửa quả chanh trên thớt: "Em, em hỏi anh có muốn ăn nửa quả kia không..."
"Nhưng tôi lại thấy nửa quả này khá ngọt." Miệng Mạc Trăn cong cong đoạt lấy chanh trên tay Lê Nhan, tâm tình sung sướng đi tới phòng khách.
Lê Nhan: "..."
Muốn ngọt thì đi mà ăn cam đường ấy! Ăn chanh làm cái quái gì!
Lê Nhan thật sự nướng bánh mì ra được, bôi ít mứt hoa quả lên, lại thêm nước chanh vừa mới ép, đối với bữa sáng này Mạc Trăn rất hài lòng: "Không tồi, có thể lấy chồng được rồi đó."
Lê Nhan: "..."
Nhưng mà... ngay cả đối tượng cô còn không có.
Ăn sáng xong, hai người đi ngay tới trường quay, dĩ nhiên, xe vẫn là do Mạc Trăn lái. Lê Nhan ngó người bên cạnh tập trung lái xe, tính dò xét hỏi: "Trăn Trăn, khi nào thì em được nghỉ vậy ạ?"
Hàng chân mày Mạc Trăn động động, chuyển đầu sang nhìn cô: "Sao vậy, mệt à?"
"Không phải đâu ạ, em muốn dành thời gian tập lái xe, dù sao cũng không thể cứ để anh lái mãi như vậy được." Các minh tinh khác đều có thể ngủ bù trên xe, riêng chỉ có Mạc Trăn còn phải phụ trách lái xe, cô làm trợ lý cũng quá xấu hổ rồi.
"Không có việc gì, trước kia tôi cũng lái đấy thôi."
"Nhưng trước kia anh đâu có trợ lý."
"Em đần như vậy, tôi sao có thể yên tâm cho em lái được?" Một câu nói của Mạc Trăn đã kết thúc đề tài này.
Lê Nhan: "..."
# Quân chỉ số thông minh đã thương tích đầy mình #
Mạc Trăn ngừng lại, lại bổ sung: "Có điều nếu em mệt thì có thể nói với tôi, tôi sẽ cho em nghỉ."
"Ờm." Lê Nhan quay đầu đi, nhỏ giọng đáp một tiếng.
Đến trường quay, Ôn Hiểu Hiểu đang hóa trang, lúc thấy Lê Nhan còn không dấu vết lườm cô một cái. Miệng Lê Nhan giật một cái, con nhóc thối này đúng là thiếu dạy bảo mà, lườm trả lại!
Hai người còn đang giao chiến ngươi tới ta đi, điện thoại trong túi xách Lê Nhan vang lên.
Là Đường Cường.
Đối với vị đại boss này, Lê Nhan nâng mười hai vạn tinh thần lên ứng đối: "Chào anh, Đường đổng!"
"Cô đến công ty một chuyến đi, đồ Mạc Trăn mua đã đưa đến, cô giúp cậu ta mang về."
"Dạ được." Ngắt điện thoại, Lê Nhan nói với Mạc Trăn một tiếng rồi gọi xe tới Khải Hoàng. Cố ý cách công ty còn một đoạn mới xuống xe, Lê Nhan như tên trộm âm thầm tiến vào cao ốc Khải Hoàng.
Nếu như bị Đường Cường phát hiện ra cô không biết lái xe, nhất định sẽ xào cô. Không đúng, không phải cô không biết lái xe, chẳng qua là non tay mà thôi.
Đi thang máy lên tầng 36, Lê Nhan vốn định vào văn phòng của Đường Cường, kết quả lại bị Hàn Mai Mai ngăn lại: "Đường đổng vẫn còn đang họp, anh ta dặn tôi nếu cô tới thì dẫn cô tới phòng nghỉ của Mạc Thiên Vương lấy đồ."
"À, được rồi." Lê Nhan đi theo sau Hàn Mai Mai, có chút câu nệ đi trên hành lang Khải Hoàng. Mặc dù đã trở thành nhân viên ở đây, nhưng cô chỉ ghé qua nơi này có ba lần thôi.
"Cái đó... Hàn Mai Mai?"
"Có chuyện gì vậy?" Hàn Mai Mai quay đầu lại nhìn cô một cái.
"Cô thật sự tên là Hàn Mai Mai?"
"...Ừ."
"À." Lê Nhan mím môi, "Thật ra thì tên tôi không phải là Lý Lôi, tôi tên là Lê Nhan."
"... Tôi biết." Hàn Mai Mai nói, ngay sau đó dừng lại, "Đến rồi."
Lê Nhan theo cô ta vào phòng nghỉ, trên đất có để hai cái thùng, Hàn Mai Mai tiện tay chỉ, nói với Lê Nhan: "Chính là cái này."
Lê Nhan đi tới xem, là đồ ăn vặt bọn họ mua trên mạng lần trước.
"Mạc Thiên Vương có phải rất thích lên mạng mua đồ ăn vặt không vậy?" Hàn Mai Mai chớp chớp mắt, cẩn thận hóng hớt.
"Ừ, anh ấy nói mỗi tháng anh ấy đều mua một lần. Trong đánh dấu của anh ấy đều là cửa hàng quà vặt ở nước ngoài." Lê Nhan không có cảm giác bán ông chủ chút nào.
"Ồ, vậy anh ấy thích ăn gì?" Loại người mới không cảnh giác này là cô thích nhất!
"Anh ấy thích ăn pudding hoa quả, còn có bánh quy chocolat gì đó." Lê Nhan một giây hóa thân thành Google, hỏi gì đáp nấy còn không thu phí, "Ây, đó là cái gì thế?"
Hàn Mai Mai thuận theo ngón trỏ cô nhìn sang: "Là cờ thưởng đó."
"Cờ thưởng?"
"Cô không biết sao, cái này được chính cảnh sát đưa tới đó." Lúc Hàn Mai Mai nói câu này đặc biệt kiêu ngạo, cứ như cái cờ thưởng này là tặng cho cô nàng vậy, "Lúc ấy Mạc Thiên Vương trợ giúp cảnh sát bắt được bọn ngược đãi mèo, còn lên đầu đề báo đấy!"
Cô ta nói như thế Lê Nhan cũng có chút ấn tượng, lần trước cô tra tư liệu về Mạc Trăn hình như có tra ra được tờ báo này.
Thấy Lê Nhan ngẩn ngơ nhìn cờ thưởng trên tường, Hàn Mai Mai không rõ nguyên do chọt lưng cô: "Sao thế?"
"Không sao." Lê Nhan phục hồi tinh thần lại, nhìn hai thùng đồ ăn trên đất, "Vậy tôi ôm đi đây."
"Ừ, có cần tìm một bảo vệ lên giúp cô chuyển không?" Hai thùng này vẫn khá nặng.
"Không cần đâu, tôi chuyển được mà." Lê Nhan nói xong liền cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm hai cái thùng lên, còn cười với Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai ngạc nhiên nhìn đại lực sĩ trước mắt, hai con mắt lòe lòe tỏa sáng: "Cô có thể giúp tôi thay máy uống nước không?" Sáng sớm hôm nay lúc cô tới thì trong bình đã không còn nước, mà nhân viên đưa nước tới cũng không giúp cô nàng thay, đặt bình nước dưới đất xong liền đi luôn.
"So easy!" Lê Nhan ôm hai cái thùng nặng trịch đi theo sau Hàn Mai Mai ra ngoài.
Đặt hái cái thùng xuống đất, Lê Nhan vừa mới ôm bình nước lên thì nghe thấy tiếng đàn ông vang lên sau lưng: "Cô chính là trợ lý của Mạc Trăn?"
Lê Nhan theo bản năng xoay người, trong tay còn ôm bình nước kia.
Người đàn ông trước mắt mặc âu phục phẳng phiu, trên mặt đeo một cái kính gọng vàng, toàn thân cao thấp đều tản ra khí chất tinh anh. Nhưng không biết tại sao, Lê Nhan nhìn thấy ông ta lại cảm thấy chán ghét.
"La, La đổng!" Hàn Mai Mai bên cạnh thấy La Thiên Thành thì đứng thẳng người, trở nên thận trọng.
La Thiên Thành không để ý đến Hàn Mai Mai, chỉ bừng bừng hứng thú nhìn Lê Nhan: "Nghe nói là Mạc Trăn chọn cô, nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt." La Thiên Thành nói xong, ánh mắt rơi xuống bình nước cô đang ôm trong tay, "Trừ khí lực lớn."
Hàn Mai Mai đang nghĩ có nên mau chóng thông báo cho Đường đổng xuống hay không, La Thiên Thành đã bước thêm hai bước tới gần Lê Nhan. Lê Nhan nhìn La Thiên Thành dựa gần vào, chợt giơ bình nước trong tay lên: "Ông đừng qua đây, ông mà bước nữa thì tôi đập ông sml!"
...
Hai người còn lại trong đại sảnh đồng thời câm nín, chỉ lẳng lặng nhìn bình nước bị Lê Nhan giơ qua đỉnh đầu.
Hàn Mai Mai: "..."
Tráng sĩ! Xin hãy nhận lấy đầu gối của tôi!
"La đổng tới tìm tôi à?" Đường Cường không biết đi tới từ lúc nào, Hàn Mai Mai thấy anh ta tới, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đường Cường liếc mắt nhìn Lê Nhan giơ cao bình nước, mím mím môi, không sợ hãi nói: "Cô đi thay bình nước trước đi."
"Hả, vâng." Lê Nhan cảnh giác nhìn La Thiên Thành một cái, xoay người đi đổi nước.
"Tôi tới nhìn cô ta." La Thiên Thành liếc Lê Nhan một cái, quay người đi, "Biểu diễn rất xuất sắc."
"Lần sau tới thì phải thu phí."
Nghe ra Đường Cường có lệnh đuổi khách, La Thiên Thành cười cười đi tới thang máy. Đường Cường liếc Lê Nhan vẫn còn đang đứng đần ra một bên, vào văn phòng: "Cô theo tôi vào đây."