Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 550




Cô sờ công tắc đèn, đèn bật lên, cả căn phòng sáng hẳn, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào làm đau mắt người, hai người chưa kịp thích ứng đều nheo mắt lại. Đợi đến khi thích ứng được mới phát hiện giờ phút này hai người muốn gần nhau bao nhiêu có gần nhau bấy nhiêu.

Tư thế này...

Mập mờ vô cùng.

Cả người anh gần như dán vào người cô, thậm chí cô còn cảm giác được nơi nào đó... nóng lên.

Cả người cô căng thẳng, toàn thân khô nóng.

Mà anh cũng giống như vậy.

Bạch Túc Diệp hoàn hồn đẩy anh ra, thân hình anh cao lớn bị cô đẩy nhưng vẫn bất động. Ngược lại còn bị anh nắm lấy tay cô. Cô muốn đẩy lại bị anh nắm lấy. Hai tay bị anh nắm lấy, nhìn ngón tay bị thương, đôi mắt âm u hỏi: "Tôi hỏi một lần nữa, các người có ngủ với nhau không hả?"

“Anh cứ chấp nhất với đáp án này như vậy là vì tôi ngủ với anh ấy khiêu chiến quyền uy của anh sao?”

Hai tay Dạ Kiêu căng thẳng, nắm chặt cổ tay cô hơi đau.

“Tôi chỉ muốn đáp án.” Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, như muốn nhìn thấu cô vậy. Trong ánh mắt đó hàm chứa sự cảnh cáo, như cảnh cáo cô nghĩ cho kĩ rồi lại nói.

Bạch Túc Diệp thở dài: “Anh và Nạp Lan khi nào thì kết hôn?”

Bởi vì câu hỏi bất ngờ này của cô, anh nhíu mày.

“Anh có thể hỏi tôi, tôi cũng có thể hỏi lại anh mà.” Giọng điệu của cô vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh nghe không ra cảm xúc gì, tầm mắt rũ xuống, nhìn vào nơi bị anh nắm lấy.

“Em muốn biết?” giọng nói của Dạ Kiêu cực kì ủ dột.

“...” cô cắn môi, không nói chuyện.

Rất lâu lực đạo Dạ Kiêu nắm tay cô rất chặt, sau đó mới từ từ buông lỏng.

Anh nói: “Sẽ rất nhanh thôi.”

Không biết có phải cô nghĩ sai hay không, bên trong giọng nói đó có chứa cảm xúc cực kì phức tạp, hai chữ đó làm cho âm thanh của anh ẩn ẩn thay đổi, khàn khàn.

Hàng lông mi Bạch Túc Diệp chớp chớp, rất muốn áp chế đi sự ẩm ướt trong mắt.

Thì ra là thật...

Vừa nãy cô còn cho rằng là thím Lâm nghe nhầm rồi.

Không nghĩ tới.

Cô cảm thấy tầm mắt mơ hồ.

Cô dựa vào cửa, không hề nhúc nhích, thậm chí không thèm rút tay mình ra khỏi tay anh. Chỉ là cô cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, lạnh...ngay cả nhiệt độ của anh cũng không cảm nhận được...

“Chúng tôi qua đêm chỉ là hiểu nhầm mà thôi, không phải ngủ cùng nhau...” Cô nhẹ nhàng đáp lại anh, cuối cùng cô không muốn bọn họ có hiểu nhầm gì nữa, bởi vì không cần nữa rồi.

Không có hiểu lầm sẽ không còn vướng mắc...

Rất nhiều chuyện thường vì không cam lòng mời rời đi, cồn tốt hơn mười năm sau anh vì không cam lồng mà tìm tới cô lần nữa.

Hiện tại cô sẽ chặt đứt chút không cam lòng này.

“Anh lên lầu chỉ vì muốn hỏi em chuyện này sao? Hiện tại đã biết rõ đáp án rồi, anh đi đi.” Cô lạnh nhạt như ra lệnh đuổi khách.

Dạ Kiêu không nói gì mà nhìn cô, hô hấp nặng hơn nhiều: “Em không muốn hưng sư vấn tội với tôi sao?”

“Hỏi cái gì đây? Hỏi anh tại sao lại kết hôn với Nạp Lan sao? Hỏi anh yêu cô ấy hay yêu tôi sao?” Bạch Túc Diệp dịu dàng cười, giống như cực kì bình tĩnh: “Tôi đứng ở lập trường nào mà vấn tội anh? Tôi không phải là bạn gái của anh, không phải là vị hôn thê của anh, đương nhiên cũng không hứng thú với vị hôn thê của anh. Còn anh và Nạp Lan... anh vẫn thương tiếc cho cô ấy, cô ấy cũng rất yêu anh, hai người kết hôn là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cho nên hiện tại chuyện tôi có thể làm là...”

Cô dừng lại, từ từ rút tay khỏi bàn tay anh, đầu nón tay né tránh bàn tay anh, ngón tay anh căng lên, ra sức muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng cuối cùng chỉ là hư không mà thôi.

Lòng bàn tay trống không làm cho bàn tay anh cứng đờ.

Chỉ nghe thấy cô nói: “Chúc mừng hai người.”

Cô đang cười.

Cô không nguyện ý để bản thân tiếp tục bi thương, trở nên yếu đuối. Lần trước rơi nước mắt trước mặt anh đã để cho cô cực kì hối hận lắm rồi, anh có tự tôn của anh, cô cũng có sự kiêu ngạo của riêng cô.

Cô lơ đễnh như vậy hoàn toàn không bày tỏ thái độ, khiến cho Dạ Kiêu không nhịn được nổi trận lô đình.

Cô và người đàn ông kia ở cùng một chỗ, cho dù chỉ là một chút tiếp xúc thôi anh cũng khó mà tiếp thu rồi, nhưng mà hiện tại anh lại kết hôn với người phụ nữ khác, cô chết tiệt lại vẫn lạnh nhạt như thế.

Anh cực kì hoài nghi.

“Bạch Túc Diệp, mười năm trước em có từng thật sự yêu tôi không?”

Anh cắn răng mà nói.

Có lẽ người phụ nữ có thể khiến cho lòng anh dời sông lấp biển không ai khác ngoài Bạch Túc Diệp, có lẽ mãi mãi không có người thứ hai nữa rồi. Cô đã từng dời sông lấp biển trong lòng anh, để cho cuộc sống của anh trở nên rối tinh rối mù. Hiện tại vẫn rối tinh rối mù như vậy.

“Trước kia sao, anh nói anh không muốn nghe câu trả lời này.”

“Hiện tại tôi muốn nghe.” Mỗi một chứ anh đều cắn răng mà nói.

Bạch Túc Diệp giật giật môi, muốn nói gì đó nhưng mà cuối cùng không nói gì hết. Cô chỉ kiễng chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi anh.

Cô chưa bao giờ hôn anh như vậy.

Cho dù là trước kia, đó cũng chỉ là lúc cô không tỉnh táo.

Cả người Dạ Kiêu cứng đờ, đứng đó, một lúc lâu vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

Bạch Túc Diệp chỉ đơn thuần là hôn cũng không có ý định hôn sâu hơn. Đôi môi dừng ở môi anh mấy giây sau đó dời đi, từ từ hôn lên vành tai anh, cô có thể cảm nhận được môi mình đang run.

Ngay cả âm thanh cũng run: “Dạ Kiêu, thật xin lỗi, là trước kia em lợi dụng anh...”

Đáp án này trong lòng đã dự đoán bao nhiêu lần rồi.

Nhưng mà từ trong miệng cô nói ra nghe rõ ràng như vậy, bỗng nhiên anh có cảm giác tức tối sùi bọt mép.

Hô hấp nặng nề, đôi mắt thâm thúy bỗng dưng buộc chặt, hiển lên sự hung ác. Nháy mắt bàn tay to lớn của anh chế trụ gáy cô, bẻ nghiêng khuôn mặt cô, hôn lên môi cô, nụ hôn này chất chứa đầy hận thù, còn có cả sự quyết tuyệt.

Anh hôn rất sâu.

Cực kì thô bạo.

Một lúc sau môi cô đã bị rách rồi.

Hôn đến khi cả hai thở dốc anh mới buông cô ra, hận thù trong mắt không hề tiêu tán, ngược lại như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hận không thể cắn nuốt cô vậy.

“Bạch Túc Diệp, từ ngày mai trở đi, cô và bất cứ người đàn ông nào ở chung một chỗ đều không liên quan gì tới tôi.” Mỗi một chữ nói rất mạnh.

Cô bị hôn vô tri vô giác, chỉ nghe thấy câu nói cuối cùng của anh vang vọng bên tai.

Sau đó Dạ Kiêu rời đi.

Ngay một khắc cánh cửa đóng lại, cô dựa vào ván cửa, cả người căng cứng.

Cảm thấy bản thân mình thật không có lương tâm.

Hôm nay có quá nhiều người rời đi, chú hai và thím hai đều đi, ngay cả Dạ Kiêu cũng đi... huống hồ anh rời đi cô ít nhất vẫn còn được tự do...

Nên cao hứng mới phải...

Cô nhếch môi để bản thân nở nụ cười thật xinh đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.