Không ngờ Phó Dật Trần lúc này lại dán sau đứng cô, cô lui một bước, tình cờ lại lùi vào trong lòng anh.
Cô ngẩn ra.
Không đợi cô lấy lại Thiên Tinh, đôi tay rắn chắc của anh đã ôm cô từ đằng sau.
Trì Vị Ương theo bản năng muốn giãy ra.
Ai muốn anh ôm chứ!
Nhưng cô càng là giãy, lực đạo trên tay Phó Dật Trần lại càng xiết chặt. Cô đơn giản cúi đầu đẩy tay anh ra, anh giống như không thể nhịn được nữa, hai tay nắm vai cô, xoay cô lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai hốc mắt đều hồng hồng.
Giây tiếp theo, hai cánh tay anh thu lại, cô liền ngã vào lòng anh. Phó Dật Trần không nói gì, cúi người xuống chăm chú nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, tiện đà, đột nhiên chuẩn xác chặn môi cô, hít một hơi sâu hôn mạnh lên.
Một nụ hôn này gói trọn bao nhiêu áp lực, đau đớn, cả tình cảm thắm thiết và bá đạo níu giữ.
Trì Vị Ương bị hôn đến ngây người. Nhưng buồn bực còn ở trong lòng, không có chỗ phát tiết. Giờ tự dưng bị anh hôn như vậy, cơn tức nổi lên, nắm chặt tay đấm anh: “Ưm... ưm... anh buông ra!”
Mấy tiếng đứt quãng, chẳng những không thành công đẩy người ta ra, ngược lại lại để anh thừa dịp này đưa lưỡi vào trong khoang miệng ngọt ngào của cô quấn lấy.
Như muốn truyền hết tình cảm sâu sắc tận đáy lòng anh cho cô hay.
Hôn hôn, hôn đến hít thở không thông. Anh lui lại, Trì Vị Ương đã muốn rơi lệ đầy mặt.
Đôi môi đỏ mọng bị anh chà đạp mà có chút đỏ lên. Cô thật vất vả mới thở được một hơi, thở dốc một tiếng, nắm tay lại đấm anh cho hả giận, xuống tay không nhẹ.
Phó Dật Trần cũng không thấy đau. Nắm tay kia đấm lên ngực anh, anh ít nhất còn cảm thấy chân thật.
Cô còn ở đây...
Chỉ cần còn ở đây là tốt rồi.
Có đau đến mức nào đi nữa cũng không đau bằng việc để cô rời đi.
Từng có được, anh không cho phép mình buông tay được nữa.
Một tay anh nắm lấy tay cô, một tay từ sau ôm thắt lưng cô: “Vị Ương, theo anh về đi.”
“Anh bảo tôi đi thì tôi đi, bảo tôi về thì tôi về chắc! Tôi không phải con cún của anh!” Trì Vị Ương cắn môi, rưng rưng lên án nhìn anh: “Phó Dật Trần, anh bắt nạt em như thế, em méc cô cho coi!”
Anh buồn cười: “Lớn thế này rồi còn méc mẹ?”
Cô oán hận nói: “Em sẽ bảo cô bác xử lý anh!”
Phó Dật Trần ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, đáy mắt tràn ngập tình cảm, giống như dải ngân hà chứa vạn vì sao sáng. Anh than thở một tiếng: “Không cần người khác xử lý anh, người làm điều đó dễ dàng nhất chính là em.”
Trì Vị Ương cắn môi, ủy khuất nước mắt chảy ròng.
Cô căn bản không xử lý anh nha, nhưng nhiều năm như vậy, vẫn bị anh dạy bảo cho ngoan ngoãn.
“Đừng khóc nữa.” Giọng Phó Dật Trần khàn khàn. Anh cúi người, hôn từng chút từng chút, thương tiếc hôn nước mắt trên mặt cô.
Ngón tay Trì Vị Ương túm chặt cổ tay áo sơ mi của anh, bị anh hôn khiến tim đập nhanh không ngừng.
Nhưng trong lòng có ngọn lửa đốt bấy lâu, giờ bị khơi ra, Phó Dật Trần không chịu nổi đặt cô lên vách tường, hôn từ mặt đến cần cổ trắng nõn của cô, lại đến xương quai xanh khêu gợi.
Đôi tay nóng bỏng của anh chui vào áo của cô, đặt thứ căng tròn mềm mại ấy vào lòng bàn tay mình.
Hai người đều hít sâu một hơi.
Trì Vị Ương vừa đau lòng vừa run sợ, lúc này Thiên Tinh đã không rõ, thân thể như nhũn ra. Phó Dật Trần hô hấp càng nặng nề.
“Khụ khụ!”
Ngay lúc này, một bác gái đi qua ho nhẹ một tiếng, kéo bác trai bên người. Ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
“Bây giờ mấy đôi trẻ yêu nhau đúng là gan càng ngày càng lớn, đúng là đồi phong bại tục!” Bác gái than thở, thanh âm không nhỏ, chính là để hai người trẻ tuổi đồi phong bại tục này nghe.
Bác trai nói: “Người trẻ tuổi, chỗ này là nơi công cộng, hai đứa chú ý một chút!”
Trì Vị Ương quẫn bách muốn kiếm cái lỗ chui xuống. Cô lập tức đẩy Phó Dật Trần ra, trừng anh. Đều tại anh, nếu anh không ôm mình, sao cô lại quên đây là cửa thang máy chứ! Thật sự là mất mặt không biết giấu vào đâu!
Phó Dật Trần cũng đỏ mặt.
Tay chậm rãi rút khỏi áo cô, ánh mắt cũng nhìn thẳng mắt cô.
“Chúng ta trở về?” Anh nhẹ giọng.
Trì Vị Ương cắn cắn môi.
“Không phải em muốn quay về với anh, tại bên ngoài vừa lạnh vừa tối.” Cô bĩu bĩu môi: “Em chỉ không muốn nửa đêm còn vác vali chạy đi tìm khách sạn.”
Thật sự là cô gái đáng yêu còn mạnh miệng!
Anh sao có thể để cô đi. Đời này, cho dù cô thật sự để ý quá khư nhơ nhuốc của anh, anh cũng không buông cô ra!
Một tay Phó Dật Trần nắm chặt tay cô, một tay kia kéo thùng, hai người một lần nữa đi về phía thang máy.
Tay anh rộng ôm trọn bàn tay nhỏ bé của cô. Lòng bàn tay anh nóng bỏng như lửa, lại hữu lực, Trì Vị Ương đứng trong thang máy miên man suy nghĩ, không tự giác lại nhớ tới cảm giác bàn tay nóng rực của anh vừa bao lấy ngực mình.
Thật nóng.
Thật sự rất nóng.
Giống như khiến ngực cô nóng lên, khiến cô không kìm nén được.
Còn có...
Đầu ngón tay anh nghịch ngợm thưởng thức, càng khiến cả người cô như bị điện giật. Cảm giác đêm hôm đó, cô hơn phân nửa đều mơ hồ, nhưng vừa rồi lại trở nên rõ ràng.
“Nghĩ gì vậy?” Phó Dật Trần thấy cô lâu không nói chuyện, thấp giọng hỏi.
Trì Vị Ương đỏ mặt.
Nào dám nói mình vừa nghĩ đến chuyện tạo em bé, cô vội ho một tiếng, thanh thanh giọng: “Nghĩ, ngày mai gọi điện thoại cho mẹ anh, em phải lên án anh độc ác thế nào. Nửa đêm còn đuổi một phụ nữ có thai ra ngoài, anh nói anh có quá đáng không?”
Phó Dật Trần nắm chặt tay, áy náy. Anh dùng một chút lực, kéo cô qua ôm vào trong ngực.
Đầu gác lên đỉnh đầu cô cọ cọ, rồi sau đó, lại giống như không nhịn được, hôn hôn đỉnh đầu cô.
Thở dài một tiếng, nói: “Anh rất áy náy, thật sự xin lỗi em.”
“Không phải anh sợ bị cô dạy cho một trận mới lấy lòng em đấy chứ?”
Phó Dật Trần không nói gì, tim đập loạn nhìn bóng hai người ôm nhau trên vách thang máy xuất thần một hồi lâu. Lúc Trì Vị Ương nghĩ anh không mở miệng nói gì lại thấy anh nhắm mắt, lông mi run run. Thật lâu sau, mới nói: “Anh sợ em ghét bỏ anh.”
Mở mắt ra, hốc mắt đã dâng một tầng hơi nước.
Trì Vị Ương chấn động.
Trong lòng đau đớn.
Giống như có con dao cứa vào lòng cô, đau đớn trăm ngàn lần không thôi.
Làm sao còn nhẫn tâm phát giận với anh nữa, cô dựa lên người anh, hai tay khoác lên cổ anh.
Phó Dật Trần cúi người nhìn cô: “Vị Ương...”
“Em ôm anh như vậy có phải đã nói rõ em không chán ghét anh rồi không?” Thanh âm Trì Vị Ương rầu rĩ, tất cả đều là đau lòng.