Chương 9: Ai cho anh vào đây
Chương 9: Ai cho anh vào đây
Dạ Thích Thiên lắc lắc ngón tay: “Sai rồi, tôi đây là thật sự yêu thích cô hai, nhưng cô lại không hề nể mặt tôi, cho nên tôi cảm thấy đau lòng. Mà một khi tôi đau lòng, dĩ nhiên tôi sẽ muốn lấy lại thể diện của mình.”
“…”
Diệp Như Mộng nắm chặt chén rượu, chỉ hận không thể hắt toàn bộ chỗ rượu này lên mặt anh.
Dạ Thích Thiên cười thật vô lại: “Cô không uống cũng không sao, ngày mai về nhà tôi chơi, tôi cảm thấy vui sẽ lại cùng cô uống rượu.”
Về địa bàn của anh, chắc chắn cô ấy sẽ còn thảm hơn.
“Như Mộng, con cứ uống đi, xem như ba cầu xin con.” Diệp Văn Sơn ăn nói khép nép mcầu xin, Diệp Như Mộng nhìn mà cảm thấy đau lòng, ba chưa bao giờ dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với cô.
Cô ấy cắn răng, quyết tuyệt nói: “Được rồi, tôi uống!”
Ngửa đầu uống sạch rượu trong chén, lại cầm lấy chai rượu, rốt ra uống hết cả chai.
Sau khi uống xong, cô liền ho khan, có vẻ cực kì khổ sở, cô cơ bản là không biết uống rượu, có thể đoán được là khó chịu đến mức nào.
Dạ Thích Thiên bấy giờ mới vỗ tay: “Không tồi, cô hai đúng là nể mặt tôi. Được rồi, ai đó đưa cô chủ của về phòng nghỉ đi, nhớ chăm sóc cô ấy cẩn thận.”
Anh tự nhiên dặn dò người giúp việc như thể chính mình là chủ nhân của nơi này.
Mà người giúp việc cũng rất nghe lời anh, vội vàng đưa Diệp Như Mộng đi.
Diệp Văn Sơn thấy Dạ Thích Thiên cuối cùng cũng vừa lòng, xun xoe nịnh nọt cười hỏi: “Bây giờ đã không còn sớm, cậu chủ Dạ có muốn đi nghỉ ngơi không ạ?”
Dạ Thích Thiên lười biếng đứng dậy, anh cao hơn Diệp Văn Sơn phải đến một cái đầu.
“Đúng thật là nên đi nghỉ ngơi.” Anh cười xấu xa: “Có điều nên ngủ phòng nào đây nhỉ?”
Trong nháy mắt Diệp Văn Sơn đã hiểu ý anh, ông vội nói: “Hay là đến phòng An Kỳ đi, Như Mộng vừa rồi chắc hẳn là say rồi, không thể chăm sóc cậu.”
Ông sợ Diệp Như Mộng nhịn không được sẽ bùng nổ, làm Dạ Thích Thiên tức giận.
Trước mắt xem ra An Kỳ biết điều hơn một chút, cô sẽ không gây sự với Dạ Thích Thiên.
Dạ Thích Thiên liếc ông ta một cái, ở thời điểm Diệp Văn Sơn cho rằng mình nói sai cái gì rồi, anh lại cười: “Được rồi, vậy tôi đến phòng của cô cả Diệp vậy.”
Diệp Văn Sơn cười, vội vàng gọi người giúp việc mang chìa khóa phòng Diệp An Kỳ đến.
Nếu Diệp An Kỳ nhìn thấy sắc mặt anh giờ phút này, nhất định sẽ đạp cho anh một cái.
…
Diệp An Kỳ vừa về phòng, liền đóng chặt cửa phòng đi rửa mặt.
Cô đánh răng súc miệng hai lần, xác định không còn mùi rượu mới thay quần áo ngủ.
Đêm qua cô đã không ngủ, vừa rồi lại uống không ít rượu, hiện tại cô vô cùng buồn ngủ, vừa ngả đầu lên gối liền nhắm mắt lại ngủ rồi.
Nhưng cô chưa ngủ được bao lâu, cửa phòng đã bị người không tiếng động mở ra.
Thân hình cao lớn Dạ Thích Thiên đã đi vào đến nơi.
Thị lực anh rất tốt, cho dù ở hoàn cảnh tối tăm thiếu ánh sáng, cũng có thể thấy rõ dáng vẻ của Diệp An Kỳ.
Cô ngủ rất sâu, hơi thở đều đều, lồng ngự hơi hơi phập phồng.
Vẻ an tĩnh trước mắt này của cô, cùng với cô gái lộng lẫy kiêu sa lần trước khác nhau rất nhiều.
Cô bây giờ, khiến cho người ta cảm thấy thật yếu ớt dịu ngoan.
Không biết vì cái gì, Dạ Thích Thiên cảm giác sự thay đổi của cô có chút kỳ quái.
Thời điểm vừa vào nơi này, còn có lúc trước khi ăn cơm cùng với bộ dáng hiện tại cô đang ngủ, đều mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Như thể là có thật nhiều người khác nhau đang cùng đóng vai Diệp An Kỳ.
Có điều cảm giác này cũng thật là mới mẻ……
Dạ Thích Thiên bỗng nhiên cong môi, cười thật thần bí.
Diệp An Kỳ còn chưa ngủ say đến nỗi trời sập cũng không hay biết gì, mép giường mới vừa hơi lún xuống, cô đã bừng tỉnh.
Cô mở choàng mắt, liền nhìn thấy một con quái vật khổng lồ đang chuẩn bị đè xuống người mình.
“A…” Cô há mồm vừa muốn kêu, một bàn tay to đã che miệng cô lại.
“Tôi cứ nghĩ là cô ngủ rồi chứ.” Dạ Thích Thiên mở miệng, giọng nói khàn khàn.