Chương 8: Lấy một chai rượu lại đây
Chương 8: Lấy một chai rượu lại đây
Cô vẫn luôn rất đề cao đồ ăn ngon, thật sự rất thích.
Dạ Thích Thiên nhìn thấy hành động của cô, khóe miệng cong lên một độ cung rất nhỏ.
“Cô hai không ăn sao?” Anh hỏi Diệp Như Mộng.
“Tôi không có hứng ăn uống.” Diệp Như Mộng vẫn luôn nghiêng đầu, chỉ cho anh thấy một sườn mặt, đến một ánh mắt nhìn thẳng cũng chưa nhìn.
Dạ Thích Thiên nói đầy vẻ tà khí: “Vậy phải làm sao bây giờ, cô không ăn, tôi cũng không muốn đi nghỉ ngơi.”
Ẩn ý chính là tôi không thể nghỉ ngơi, cô cũng đừng hòng được nghỉ ngơi.
Diệp Như Mộng biết không thể gây sự quá mức với anh, cô ấy đành phải cầm đũa, ăn hai miếng lấy lệ.
“Tôi ăn rồi, được chưa?”
Diệp An Kỳ vẫn còn đang ăn, ăn rất ngon miệng. Có cô làm ví dụ đối lập, hành vi của Diệp Như Mộng trông thật sự qua loa, không hề nể mặt.
Ánh mắt Dạ Thích Thiên tối xuống: “Cô hai là đang khinh thường tôi sao?”
Diệp Văn Sơn đứng bên cạnh nghe được lời này, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Như Mộng, con ăn nhiều thêm mấy miếng, đừng làm cậu chủ Dạ mất hứng.” Ông nhỏ giọng khuyên cô.
Diệp Như Mộng cảm thấy thật sự quá uất ức, rõ ràng đây là nhà cô ấy, vì sao cô ấy lại phải đi lấy lòng một tên khốn kiếp ngang ngược luôn làm cho người ta tức giận.
Nhưng cô ấy lại hiểu rõ ràng, nếu Dạ Thích Thiên làm gì cô, ba tuyệt đối sẽ không đứng về phía cô ấy.
Nhìn Diệp An Kỳ biết co biết duỗi, cô ấy cũng áp xuống bất mãn trong lòng, cầm đũa bắt đầu ăn thật chậm rãi.
Cả một bàn cơm cũng chỉ có hai người các cô đang ăn.
Diệp An Kỳ buông đũa, cầm khăn giấy lau miệng, “Cậu chủ Dạ, tôi ăn no rồi, tôi có thể đi nghỉ ngơi được chưa?”
Dạ Thích Thiên lại quay đầu nói với Mặc Thập Tam: “Lấy một chai rượu lại đây.”
“Vâng, cậu chủ.”
Bọn họ vốn mang theo rượu, Mặc Thập Tam sau khi rời đi rất nhanh chóng đã mang về một chai Brandy.
Anh mở rượu, sau đó đặt lên bàn.
Bình rượu nhìn rất sang trọng, vừa thấy liền biết có giá trị xa xỉ. Thị lực Diệp An Kỳ rất tốt, thấy được số độ cồn, thế mà lại là 40độ.
Số độ cồn này không thấp, thậm chí có thể nói là khá cao……
Dạ Thích Thiên tự mình rót ra hai ly rượu, ngón tay thon dài của anh nâng lên một ly: “Hôm nay tôi cảm thấy thật không tồi, mọi người ai cùng tôi cạn một chén đây?”
Sắc mặt Diệp Như Mộng nhăn nhó khó nhìn, vẫn không nhúc nhích.
Diệp An Kỳ coi như đã nhìn ra, Dạ Thích Thiên chính là rảnh rỗi không có việc gì, chỉ là tới trêu chọc các cô chơi, xem như là tiêu khiển.
“Uống xong rượu có thể đi nghỉ không?” Cô hỏi.
Dạ Thích Thiên cong môi: “Tất nhiên.”
“Tôi uống.” Diệp An Kỳ lấy chén rượu, làm một động tác kính rượu, sau đó ngửa đầu uống hết trong một hơi.
Cô vốn là biết uống rượu, nhưng thân thể này hình như là không, vừa uống xong cô liền có cảm giác hơi buồn nôn, nhưng cô nhịn xuống.
Đặt chén rượu đã hết xuống, mặt Diệp An Kỳ trong nháy mắt đỏ ửng lên, khiến vẻ đẹp của cô càng thêm yêu kiều quyến rũ.
“Cậu chủ Dạ, anh cũng đừng nuốt lời, bây giờ tôi có thể đi nghỉ ngơi rồi.” Cô hơi mỉm cười, lại không biết dáng vẻ củamình xinh đẹp đến mức khiến người ta ngẹt thở.
Ánh mắt Dạ Thích Thiên tối đi vài phần: “Tôi nói chuyện vẫn luôn giữ lời, cô có thể đi nghỉ được rồi.”
Diệp An Kỳ có chút choáng váng, chống đỡ thân thể: “Vậy tôi đi đây, mọi người ở lại nói chuyện vui vẻ.”
Nói xong, cô cất bước hơi lảo đảo rời đi.
Dạ Thích Thiên nhìn bóng dáng của cô, cười xấu xa.
Diệp Như Mộng không tin rằng uống rượu xong thật sự có thể đi nghỉ.
Cô cầm lấy bình rượu cũng đổ một chén: “Cậu chủ Dạ, tôi cũng mời anh một chén.”
Dạ Thích Thiên tự nhiên hiểu ý của cô ấy: “Cô hai đã bỏ lỡ mất cơ hội rồi, nếu bây giờ cô còn muốn uống nữa, vậy cô phải uống hết cả chai.”
Diệp Như Mộng kinh ngạc: “Anh… Anh đừng có quá đáng!”
Biểu cảm của Dạ Thích Thiên như muốn nói tôi cứ quá đáng như vậy thì đã sao, “Cô hai rốt cuộc là có uống hay không?”
“Anh cố tình gây sự với tôi!”