Chương 5: Vị Đế Vương đứng đầu tất cả
Chương 5: Vị Đế Vương đứng đầu tất cả
Diệp An Kỳ nói dối không chớp mắt.
Diệp Như Mộng ngẩn người, đúng thật là Diệp An Kỳ đã cứu cô ấy.
Cụ thể đã xảy ra những chuyện gì, cô ấy cũng đã nghe nói hết rồi.
Chỉ là cô ấy không tin Diệp An Kỳ có lòng tốt như vậy.
“Tóm lại chuyện nhất định là chị trăm phương nghìn kế muốn hại chết tôi, chỉ là không biết vì sao kế hoạch của cô lại thất bại.” Diệp Như Mộng chắc chắn nói.
Diệp An Kỳ nhàn nhạt nói: “Cô muốn tin hay không thì tùy.”
“Tôi sẽ không tin tưởng cô. Cô muốn hại chết tôi, nhưng cô đừng nghĩ làm như vậy xong cô còn có thể có kết cục tốt, cô đừng quên, những người phụ nữ liên quan đến Dạ Thích Thiên trên cơ bản đều đã chết.”
Tất nhiên là Diệp An Kỳ biết chuyện này.
Không biết Dạ Thích Thiên là sao chổi thiên sát hay là có quá nhiều kẻ thù, có khi chỉ là tác giả viết vui vậy thôi.
Mấy năm nay, anh đính hôn với tổng cộng bảy cô gái, nhưng tất cả đều bởi vì những nguyên nhân khác nhau mà chết rồi.
Có người chết vì bị bệnh, có một số là bị kẻ thù giết chết, còn có người vô tình bị ngã mà chết, chết đuối……
Nói chung là chết theo nhiều cách khác nhau, dù sao tất cả đều đã chết.
Hiện tại những cô gái chưa lập gia đình khắp toàn bộ nước Z, cứ nhắc tới Dạ Thích Thiên thì lập tức sợ đến mức cả người phát run.
Chủ yếu là bởi Dạ Thích Thiên chọn người đính hôn cơ bản là không để ý đến xuất thân người kia ra sao, chỉ cần nhìn xinh đẹp là được.
Cho nên một khi bị anh nhìn trúng, chẳng khác nào phải đi gặp Diêm Vương báo tên.
Cũng bởi vì vậy, anh được mọi người đặt biệt danh —— Dạ Diêm La.
Đây cũng là lí do vì sao Diệp Như Mộng tình nguyện đâm đầu vào tường tự sát, cũng không muốn ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng đủ để có thể thấy được Diệp Văn Sơn vì ích lợi, có thể làm những chuyện phát rồ đến mức nào.
Thậm chí cam tâm tình nguyện hi sinh mạng sống của hai cô con gái xinh như hoa như ngọc.
Có điều dù sao tác giả cũnglà mẹ ruột, nữ chính đi theo Dạ Thích Thiên một thời gian, ngay cả t chút bệnh vặt cũng không có, càng đừng nói là chết.
Nhưng mà, cô không phải đứa con ruột của bà mẹ tác giả.
Nghĩ đến đây, Diệp An Kỳ bỗng cảm thấy tương lai tối tăm.
Chẳng lẽ dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ phải chết?
“Có điều tôi nghĩ cô nhất định sẽ chết trước, loại phụ nữ độc ác như cô cơ bản là không xứng đáng sống ở trên thế giới này.”
Diệp An Kỳ nghe vậy trong lòng bực bội: “Được rồi, tôi có chết hay không cũng không cần cô phải quan tâm, cô cũng có thể nuốt nỗi lo của mình bỏ vào bụng, bởi vì cô sẽ không chết. Nếu không còn việc gì, bây giờ tôi phải đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, Diệp An Kỳ trực tiếp đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Diệp Như Mộng tức giận xoay người rời đi, trong lòng cũng càng thêm chán ghét Diệp An Kỳ.
**************
Màn đêm buông xuống.
Bên ngoài cổng lớn của nhà họ Diệp, mười chiếc xe chống đạn màu đen im lặng không tiếng động, chỉnh tề dừng lại ở ngoài cửa, xếp thành hình một con rồng dài.
Một đám vệ sĩ mặc đồ đen có tác phong tố chất rõ ràng đã được huấn luyện kĩ càng xuống xe, cung kính đứng thẳng ở hai bên.
Người vệ sĩ đầu tiên, Mặc Thập Tam tự mình mở cửa một chiếc xe màu đen có rèm che.
Thân hình cao lớn của Dạ Thích Thiên từ trong xe bước ra.
Anh rất cao, có thể thấy phải đến một mét chín, dáng người thật sự là tỉ lệ vàng, vóc người cường tráng, có thể nói là hoàn mỹ.
Càng lóa mắt là khuôn mặt điển trai của anh.
Lúc này đã là buổi tối, ánh sáng mờ mờ lạnh lạnh chiếulên gương mặt anh, càng làm nổi bật lên ngũ quan sắc bén và thâm thúy.
Tất cả vệ sĩ đều kính nể anh, anh giống như là một vị đế vương nắm trong tay tất cả, làm người ngoài chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.
Biết anh đã trở về, Diệp Văn Sơn tất nhiên là phải dẫn theo người làm tự mình nghênh đón.
Dạ Thích Thiên nghĩ đến hai cô con gái nhà họ Diệp, cảm thấy rất thú vị mà cong môi.
Ở dưới sự dẫn đường của Diệp Văn Sơn đang cúi đầu khom lưng, anh vẫn mang khí thế bức người như vậy đi vào phòng khách.
“Không biết cậu chủ Dạ đã kịp ăn tối chưa? Tôi đã cho người chuẩn bị bữa tốithịnh soạn, bây giờ cậu có muốn dùng luôn không?” Diệp Văn Sơn lấy lòng hỏi.
“Cậu chủ không quen ăn những thứ linh tinh bên ngoài.” Mặc Thập Tam nhàn nhạt nói.
Dạ Thích Thiên hơi hơi giơ tay, không choanh ta nói.