Chào Buổi Sáng, Cô Vợ Thứ 8 Của Tôi

Chương 10: Chap-10




Chương 10: Nhường tôi một chút có được không

Chương 10: Nhường tôi một chút có được không

Ánh mắt Diệp An Kỳ hiện lên nét giận dữ, cô kéo tay anh: "Ai cho anh vào, đi ra ngoài!"

"Chà, lật mặt nhanh như vậy? Không phải vừa rồi cô còn nịnh nọt tôi sao?"

Diệp An Kỳ cười lạnh: "Ai nịnh nọt anh? Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian với anh, đi ra ngoài, đây là phòng của tôi, xin anh hãy tự trọng."

Dạ Thích Thiên đè hai tay cô, cười ma mị nói: "Cô nói tôi nên tự trọng? Hôm qua cô ngầm tính kế với tôi, sao cô không tự trọng?"

Diệp An Kỳ không có cách nào để giải thích, làm sao cô có thể nói là người ngầm tính kế với anh đã chết rồi?

"Anh Dạ, tôi mệt rồi, xin anh đừng làm phiền để tôi nghỉ ngơi được không?"

"Thái độ này mới đúng." Dạ Thích Thiên cong môi hài lòng: "Cô cũng bảo không muốn lãng phí thời gian, chúng ta làm nhanh ở đây, làm xong cô có thể nghỉ ngơi."

Làm cái gì trời!

Hôm qua anh đã đạt được ý muốn, cô thừa nhận chuyện đó, nhưng hôm nay đừng mong lợi dụng được cô.

"Tiếc là tôi không muốn cùng anh phát sinh thêm bất cứ mối quan hệ nào." Diệp An Kỳ không khách sáo đáp lại.

Dạ Thích Thiên không một chút tức giận: "Cô có tư cách nói 'không'?"

"Tại sao lại không có? Hôm qua tôi có tính kế anh, nhưng mà tôi cũng bị lỗ, chúng ta coi như là huề nhau. Hôm nay anh còn dám đụng vào tôi, tôi sẽ hét lên!"

"Hét lên?" Dạ Thích Thiên giống như đang được nghe truyện cười quốc tế, khẽ bật cười.

"Cô nói muốn hét lên?"

"Tôi biết là có hét lên thì cũng vô dụng với anh, nhưng đây là thể hiện rõ thái độ của tôi."

"Thái độ của cô có tác dụng với tôi sao?"

Tất nhiên là vô dụng.

Diệp An Kỳ khẽ cười: "Cậu chủ Dạ, dù sao thì tôi cũng là phụ nữ, anh là đàn ông có thể nhường cho tôi được không?"

Có rất nhiều người phụ nữ làm nũng với Dạ Thích Thiên, nhưng cô là người đầu tiên làm nũng cầu xin anh buông tha cho mình.

Đáy mắt Dạ Thích Thiên tràn đầy thích thú: "Được, tôi nhường cô, một lát nữa tôi ra, cô chỉ cần hưởng thụ là được."

Thiếu chút nữa thì Diệp An Kỳ chửi bậy: "Cậu chủ Dạ, tôi nghĩ có rất nhiều người phụ nữ thích anh, các cô ấy còn xinh đẹp hơn tôi, anh không cần ở chỗ này cho chán."

"Cô nói cô khiến tôi chán sao?" Dạ Thích Thiên bật cười: "Sai rồi, cô sẽ khiến tôi có hứng thú."

Theo như trong truyện không phải ngay từ đầu anh đã bị Diệp Như Mộng mê hoặc sao?

Vì sao bây giờ không phải như vậy?

Đôi mắt Diệp An Kỳ nhìn qua, bỗng nhiên nói: "Có một chuyện tôi muốn hỏi anh."

"Chuyện gì?" Dạ Thích Thiên vui vẻ nói chuyện với cô.

"Tôi và em gái tôi, anh thích ai?"

Màu mắt Dạ Thích Thiên tối lại: "Em gái cô rất đẹp."

"Là vì nhìn cô ấy xinhđẹp?" Đôi mắt Diệp An Kỳ sáng lên.

"Cô ấy đẹp, nhưng cô cũng không đến nỗi..." Đặc biệt là sự quyến rũ của cô, có thể kích thích hứng thú trong anh.

Diệp An Kỳ lo lắng, nói: "Nếu như anh đã thích em gái tôi, thì tốt hơn hết là đừng có liên quan gì đến tôi cả."

"Tại sao?"

"Có lẽ anh nên hiểu tính của em ấy, một mặt anh thích em ấy, mặt khác lại đụng chạm người phụ nữ khác, em ấy nhất định sẽ không thích anh đâu."

Dạ Thích Thiên không nói gì, như đang tự hỏi.

Diệp An Kỳ không ngừng cố gắng: "Theo đuổi cô ấy cũng không phải là dễ dàng, anh nhất định phải thật lòng với cô ấy mới được."

"Cô rất muốn tôi thích em ấy?"

"Anh không thích với em ấy sao?"

Dạ Thích Thiên lộ ra nụ cười ma quái, giọng điệu suy ngẫm: "Không sai, tôi rất "vừa ý" em ấy."

"Nếu như thích, nhất định phải chân thành với em ấy."

"Nhưng tôi là một người đàn ông, tôi cũng có nhu cầu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.