Chào Buổi Sáng Bà Chủ Phó

Chương 7: Chap-7




Chương 7: Khi nào từng bị chỉ thẳng mũi mà mắng?

Chương 7: Khi nào từng bị chỉ thẳng mũi mà mắng?

Dù vậy, Cố Ninh Hoan vẫn yêu Kỷ Tử Hành một cách sâu nặng. Cô ta từng rất tò mò vì sao cô thích anh ta, vì mặc dù anh ta có vẻ ngoài xuất chúng nhưng anh ta cũng chỉ là một trong những người có vẻ ngoài đẹp đã theo đuổi cô mà thôi. Thế nhưng Cố Ninh Hoan lại như bị bỏ bùa mà cứ thích anh ta, dù cho anh ta luôn tỏ thái độ rất kém với mình thì cô vẫn cứ thích.

“Ninh Hoan, em nói quá đáng quá. Sao có thể dùng tiền bạc để cân nhắc chuyện tình cảm chứ? Chẳng lẽ em cũng chỉ thích tiền như mấy người phụ nữ dung tục kia sao?” Mặt của Kỷ Tử Hành lúc xanh lúc trắng, sắc mặt của anh ta khó coi đến cực điểm.

Từ sau khi được Cố Ninh Hoan thích, anh ta gần như “đi ngang” ở nhà họ Cố, có khi nào từng bị người chỉ vào mũi mà mắng chứ?

“Đúng vậy, Ninh Hoan, chẳng lẽ em quên rồi à? Lúc trước, em từng trượt chân rơi xuống nước khi đang ở ngoại ô, anh Tử Hành đã không màng an nguy của bản thân mà nhảy xuống cứu em. Dù cho bây giờ em có bến đỗ tốt hơn thì em cũng không nên nhục nhã anh Tử Hành như vậy.” Cố Thi giơ tay bịt miệng, ánh mắt tràn ngập không dám tin tưởng.

Kỷ Tử Hành nghe Cố Thi nói giúp mình thì lại thấy tự tin, anh ta đau đớn nhìn Cố Ninh Hoan, “Thôi bỏ đi. Cố Thi, cô cả nhà họ Cố cao ngạo như vậy, sao có thể đặt ơn cứu mạng của con trai của người làm vườn như anh ở trong lòng chứ?”

Nhìn đôi nam nữ này kẻ xướng người họa trước mặt, nụ cười trên mặt Cố Ninh Hoan càng tươi, giọng điệu châm chọc càng thêm rõ ràng, “Nói nghe hay thật. Nếu anh cao thượng như vậy thì không biết anh có thể trả thẻ phụ của tôi cho tôi không? Bốn năm trước, đúng là anh đã cứu tôi, vì vậy tôi mới vẫn luôn cảm kích anh, nhà họ Cố cũng coi anh là khách quý mà tiếp đãi, nhưng tiếc là gần đây tôi mới biết được hóa ra người đã cứu tôi không phải là anh. Anh cướp công lao của người khác, hưởng thụ sự cảm kích của tôi hơn bốn năm, không biết anh sống có thoải mái không?”

Trong nháy mắt, sắc mặt của Kỷ Tử Hành trở nên trắng bệch, anh ta không dám đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Cố Ninh Hoan.

Lúc ấy, anh ta vô tình đi ngang qua bệnh viện thì thấy Cố Ninh Hoan bị đưa đi cấp cứu. Cô là cô cả của nhà họ Cố nên anh ta tự nhiên phải chờ ở bên ngoài đến khi cô tình. Không ngờ, lúc cô tỉnh, cô lại hỏi anh ta có phải là người đã cứu cô không. Thấy cô cả nhà họ Cố vốn cao cao tại thượng lại chủ động nói chuyện với mình nên anh ta chẳng buồn suy nghĩ mà thừa nhận luôn. Sau này, cô liền nói phải gả cho anh ta để báo đáp ơn cứu mạng, cũng càng đối tốt với anh ta.

Ngay từ đầu, anh ta thực sự có thích và thấy rung động trước Cố Ninh Hoan, nhưng cô càng tốt với anh ta thì “thích” trong lòng anh ta cũng thay đổi. Sau đó, anh ta ỷ vào việc cô thích mình mà tùy ý giẫm đạp sự thiệt tình của cô để đạt được sự thỏa mãn về lòng tự trọng. Dù sao thì chẳng có mấy người đàn ông có thể khinh thường liếc nhìn cô cả nhà họ Cố.

Nhưng anh ta không ngờ rằng Cố Ninh Hoan chưa bao giờ yêu anh ta, thứ anh ta vẫn luôn ỷ lại chính là ơn cứu mạng mà thôi. Một khi cô biết sự thật thì mọi thứ mà anh ta có được nhờ ơn cứu mạng này đều sẽ bị thu hồi ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.