Chào Anh, Thượng Tá

Chương 13




Trước hôm đám cưới hai ngày a chỉ về đưa cô đi đăng kí, xong rồi a lại về quân khu luôn. Điều này như nói là a k nhớ cô vậy. Cơn tức ngày một to.

A thì nhớ cô kinh khủng, a còn chẳng biết mình làm sai j mà cô giận nữa nên cứ nghĩ là cô chỉ giận lung tung. A ở trong quân đội từ khi 16 tuổi, a tiếp xúc với rất ít con gái nên kbiết được chỉ một chút hành động nhỏ cũng làm cô giận.

Giận thì giận nhưng cô vẫn đi đăng kí thôi. Trước hôm cưới cô nhốt mình cả ngày trong phòng làm a đang bận chuyển giao công việc cho người khác cũng bỏ. Cô nghĩ là ở bên mình chưa chắc a đã hạnh phúc, a k có nhớ cô.

Phụ nữ có thai là vậy. Nghĩ lung tung k cần bằng chứng. A vội vàng chạy về xem cô thì từ cửa nghe thấy tiếng nấc bị đè nén. Trong lòng k khỏi xót xa, vội vã vào xem.

"Uyển Uyển e sao vậy, mở của nói chuyện với a nhé. Ngoan nào đừng khóc, có j thì bảo a Uyển Uyển"

Nghe thấy tiếng của a cô k đè nén nữa mà khóc thành tiếng luôn " Ô ô..... Híc a là người xấu..... E ghét a....híc a đi đâu thì đi e k thương a nữa, cục cưng nhỏ cũng k cần a. E ghét a..... Ô ô ô "

Nghe thấy cô khóc nấc cả lên đặc biệt là còn nói ghét a, a lo quá " Uyển Uyển trước tiên e mở của phòng cho a vào nhé"

K thấy cô có động tĩnh j a sốt ruột phá cửa xông vào" E làm sao vậy, ai chòng e nói cho a biết, a giáo huấn người đó "

Vừa vào phòng thì thấy cô nằm úp trên giường khóc, gối bên cạnh cũng bị ướt k ít. Cô nghe thấy tiếng phá cửa thì kệ coi như k.

"Uyển Uyển e đừng khóc nữa, nhìn nè nếu khóc nữa sẽ xấu lắm đấy"

"E xấu nên a k thương e nữa....hô hô hô... A đi đâu thì đi về quân đội luôn đi. A còn yêu đám nhóc ấy hơn e"cô vừa khóc vừa phân trần

A cũng phải chịu cái suy nghĩ logic của cô. "A thương e nhất mà, mai làm cô dâu mà e mè nheo như thế thì k tốt tí nào, a sẽ bị ba mẹ la vì làm e khóc như vậy. K lẽ e muốn nhìn thấy chồng e bị mắng đánh sao. E nỡ à"

"Cục cưng đừng giận a nữa. Cho a ôm cái nào, a nhớ e sắp điên rồi"

Nghe a nói vậy thì cô thật sự cũng k nỡ giận, trách thì trách tại cô mang thai nên tính khí thất thường mà, cô cũng k cố làm khó a đâu.

"E nhớ a lắm, sao a k có gọi điện cho e, e chờ a rất lâu nha" cô phụng phịu nói.

"Nhớ chứ, nhưng a là quân nhân nên k thể làm bừa được"

"Ngoan cho a hôn cái nào"a nhớ cô là sự thật. Nhớ sắp điên rồi

"Đồ thượng tá lưu manh k biết ngượng này " nói thế thôi nhưng cô cũng rất vui, ngoan ngoãn ngồi trong lòng a ngửa đầu cho a hôn dễ hơn.

Cô nhóc này lúc yêu thì ngoan ngoãn k có quậy mà bây h lấy a về thì hiện nguyên hình. Nhưng a rất thích cô như vậy, dễ giận nhưng cũng rất dễ dỗ. A cũng hiểu là cô ở một mình như vậy khó chịu bao nhiêu nên cũng k có trách cô. A càng yêu cô nhiều hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.