Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 49




Tự xưng là chuyên gia tình yêu Hạ An Mẫn từng giáo dục cô rằng: đàn ông thông minh thì sẽ không nhắc lại chuyện cũ trước mặt người mình yêu, đồng thời, phụ nữ thông minh càng không nên chủ động hỏi chuyện tình cũ của chồng. Theo ý Hạ An Mẫn thì yêu là phải chú trọng vào hiện tại. Cho dù yêu chết đi sống lại, hận không thể mỗi giờ mỗi khắc lúc nào cũng được ở gần bên nhau, nhưng biết đâu giây phút tiếp theo cũng đã có thể lên giường cùng với người khác. Cho nên nói, so đo nhiều quá để làm gì, so đo nhiều quá sẽ tự làm khổ chính mình mà thôi.

Sau khi bị người nào đó đích thân trừng phạt Lương Hoà chôn mặt trong gối buồn rầu tự nghĩ, cảm thấy những lời nói đó của Hạ An Mẫn là vô cùng chính xác. Ít nhất chính bản thân cô đã là minh chứng xác đáng nhất, so đo nhiều quá quả nhiên là dễ dàng bị thương thân. Nghiêng người quay lại cô liền thấy bóng dáng người nọ đang mặc quần áo. Ánh mắt cô lướt qua vòng eo mạnh mẽ của anh, bờ vai rộng cùng với tấm lưng thẳng thắn, cuối cùng cô dừng lại nhìn ở hai vết thương trên vai anh, giữa làn da màu đồng nổi bật hai dấu vết móng tay đỏ sậm, được "ban tặng" bởi cô trong một giờ phút không thể kìm long tối hôm qua.

Có thể cái nhìn của cô quá nóng bỏng, anh chậm rãi xoay người lại, thấy vẻ mặt háo sắc của cô thì nhếch miệng cười khẽ, bước tới bên giường cúi xuống, đúng lúc đó điện thoại trong tay anh đột nhiên vang lên. Lương Hoà mặt đỏ bừng vội vàng xoay lưng sang chỗ khác, nằm im nghe giọng anh trầm ấm mà bình tĩnh từ phía sau truyền tới.

Không biết điện thoại của ai, nghe rất lâu anh mới cúp máy. Từ đầu đến cuối Cố Hoài Ninh chỉ nói hai câu "Alô" và "Biết rồi", rất đơn giản và gọn gàng khiến tính tò mò của cô trỗi dậy, vểnh tai lên muốn nghe được rõ hơn. Có điều bên kia nói quá nhỏ, cô chẳng nghe được gì. Lương Hoà vùi đầu định lui trở lại vào trong chăn thì nghe anh nhẹ giọng kêu.

"Nếu không mệt quá thì dậy đi, lát nữa có khách tới nhà."

Khách ư? Lương Hoà ngồi dậy, đôi mắt sáng nhìn Cố Hoài Ninh, "Ai đến vậy anh?"

Anh liếc cô một cách thản nhiên, bâng quơ nói một câu: “Ba và chú Hai."

"Cái gì?" Y hệt như anh dự đoán, cô cuống cuồng đứng bật dậy, căn phòng ngay lập tức trở nên rối loạn.

Cố Hoài Ninh nhìn cô cuống quýt chạy quanh, cảm thấy vừa đau đầu vừa buồn cười.

Thật ra khi ba gọi điện đến anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm. Cho dù Diệp Vận Đồng và Diệp Dĩ Trinh cố ý muốn giấu chuyện Diệp Lão ốm nằm viện, nhưng vẫn có người biết được tin này. Không khó đoán bởi vì nhân viên cấp dưới của Diệp lão không phải là ít, giữ bí mật là chuyện rất khó. Mấy ngày hôm nay đã có một vài cán bộ cao cấp trong Đảng và Bộ Tổng Tư Lệnh lục tục đến thăm ông, khiến cho ông cảm thấy rất phiền toái, cuối cùng đành phải để bác sĩ ra mặt nói "Sức khoẻ của bệnh nhân cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều" mới khuyên được bọn họ không nên tiếp tục đến nữa. Cố Hoài Ninh không khó để đoán được tâm tư của bọn họ, thật tâm thật bụng muốn đến thăm bệnh Diệp Tán tướng quân e rằng không có mấy người.

Cố Trường Chí và Cố Trường Minh cũng cố ý muốn tránh gặp những người này nên mới đến muộn vài ngày, bây giờ sức khoẻ của Diệp Lão khôi phục cũng khá nhiều mới đến thăm.

Vốn dĩ Cố Hoài Ninh muốn ra tận sân bay đón hai người, nhưng sáng sớm nay ba anh gọi điện tới nói họ sẽ từ sân bay đến thẳng đây luôn, bảo anh và Lương Hoà cứ ở nhà chờ. Cho dù là vậy, hai vợ chồng vẫn ra ngoài cổng viện đứng đợi ông, làm cho mấy cậu lính cần vụ ở phòng trực ban cũng trở nên căng thẳng.

Gần mười giờ đoàn xe mới đến, đi cùng còn có hai mẹ con Lâm Nhiên, điều này khiến Cố Hoài Ninh hơi bất ngờ. Nhưng ánh mắt anh vừa nhìn lại một chút, thấy băng tang đeo trên cánh tay họ anh liền hiểu được sự tình. Nụ cười của anh cứng lại, quay người bước tới xách hành lý.

"Cô đi đường có mệt lắm không ạ?"

Lâm Nhiên gượng gạo cười lắc đầu, ánh mắt bà lướt qua Cố Hoài Ninh nhìn thấy Lương Hoà, hỏi "Đây là vợ của Hoài Ninh phải không? Thật là xinh đẹp."

Lương Hoà cười dịu dàng, định đi cùng lên nhà thì bị Cố Hoài Ninh khẽ kéo lại cánh tay, "Em dẫn cô ấy đi xem nhà đi, căn nhà ở ngay phía sau dãy này, để anh đưa ba và chú Hai vào."

Lương Hoà nháy mắt liền hiểu được ý anh, gật gật đầu.

o--------------o

Cố Trường Chí vào nhà ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá một lượt, Cố Hoài Ninh pha trà rót mời hai người xong rồi ngồi im lặng trên ghế sô pha, chú Hai đôi mắt cười cười nhìn anh.

"Chuyện này làm mẹ cháu giận lắm đấy."

Cố Hoài Ninh cũng cười, vẫn im lặng không nói. Tuần tra xong một vòng Cố lão gia ngồi xuống, hừ một tiếng, "Thằng này từ nhỏ đến lớn có bao giờ nghe lời ba mẹ đâu. Mẹ nó có tức giận đến mấy đi nữa cũng không làm gì được."

Cố Hoài Ninh trầm ngâm một lát, cảm thấy không nên phản bác lại vẫn là tốt nhất. Anh quay sang nhìn ông chú: “Chú Trương mất khi nào vậy ạ, vì sao lại không phát tang?"

"Ông ấy yêu cầu như vậy, lễ tang cũng làm rất đơn giản, không muốn phô trương quá, xong xuôi thủ tục rồi đưa đi hoả táng luôn." Ông dừng lại một chút, nhớ lại chuyện khi đó trên khuôn mặt ông hiện lên vẻ tiếc nuối ân hận, "Bị bệnh tật hành hạ suy sụp tới mức như vậy, chắc là cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy, càng thêm đau lòng mà thôi."

Quả thật là.. Cố Hoài Ninh nhịn không được nở một nụ cười khổ.

Ba anh nghe xong mặt cũng nhăn lại, thở dài "Là tại nhà chúng ta không lo lắng chu đáo, người ta có ơn với mình như vậy mà.."

Cố Trường Minh hổ thẹn cười, "Bây giờ đưa hai mẹ con họ đến đây rồi, Hoài Ninh thay chúng ta quan tâm cho chu đáo nhé, đừng để cho họ thiếu thốn. Con bé năm nay học lớp 8, để ý liên hệ cho nó vào nhập học ở trường nào tốt một chút."

"Vâng, con biết rồi."

Cố Trường Chí nhìn vẻ bình tĩnh của anh hỏi, "Mấy hôm nay Lương Hoà thế nào? Mẹ con ở nhà suốt ngày nhắc đến nó."

Cố Hoài Ninh cười lạnh nhạt, "Nhờ phúc của ba, cô ấy vẫn khoẻ."

Anh vừa nói xong thì Cố Trường Minh bật cười, "Hoài Ninh chắc cháu vẫn chưa biết, ngày xưa mẹ cháu khó sinh, lại nhất định không chịu mổ, sợ có ảnh hưởng tới cháu. Sau cùng đến lúc nguy kịch quá ba cháu phải cương quyết bắt buộc, đẩy mẹ cháu vào phòng giải phẫu. Cho nên mẹ cháu mới yêu thương cháu như vậy."

Ba anh hừ một tiếng, "Hừ, vậy chuyện xảy ra mấy ngày nay là sao? Lơi lỏng đến mức để bọn nó luồn lách vi phạm luật như thế là sao?"

Lời ông nói khiến Cố Hoài Ninh nhịn không được nhíu mày lại, chỉ thoáng qua một chút sau đó vẻ mặt anh liền khôi phục như cũ, "Chuyện này con sẽ tự tay xử lý, nhưng cũng cần chú Hai giúp đỡ trấn áp một chút."

Cố Trường Minh gật gật đầu, xem như đồng ý.

o-------------o

Đơn vị thu xếp cấp cho hai mẹ con Lâm Nhiên một căn hộ ở tầng hai, diện tích cũng khá rộng. Đồ đạc vẫn chưa đưa đến hết, chỉ có một vài đồ gia dụng doanh trại đưa tạm tới, cho nên căn nhà nhìn khá trống trải.

Lương Hoà khom người đặt vali xuống sàn, ngẩng đầu liền nhìn thấy mảnh băng tang trên tay Lâm Nhiên, ngạc nhiên sửng sốt. Lâm Nhiên thấy vậy thì cười nhẹ, lấy từ trong túi ra di ảnh của chồng đặt lên giữa bàn, nói "Vừa mới qua đời, có lẽ cháu không biết ông ấy phải không?"

Khoé miệng Lương Hoà hơi giật khẽ, cuối cùng chỉ nói một câu, "Cô, cố gắng nén đau buồn giữ gìn sức khoẻ để còn lo cho em nó nữa ạ."

Lâm Nhiên đưa tay lên quệt mắt, "Không sao, năm xưa ông ấy tham gia trận đánh đó rồi bị nạn, lúc đó cô đã khóc khô cả nước mắt rồi, giờ cũng khóc không được nữa. Đơn vị thu xếp thế này thật chu đáo quá, cô cũng an tâm nhiều lắm. Con người ta, vào lúc thương tâm mà có ai đó để dựa vào, thì sẽ nhanh chóng vượt qua được khó khăn đau khổ thôi..."

Chú Trương chỉ có một con gái tên Trương Hân, năm nay mười ba tuổi sắp lên lớp 8, tính tình hoạt bát đáng yêu. Hai cha con gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, khi ba mất cô bé cũng không cảm thấy đau khổ mất mát sâu sắc như mẹ. Sau khi thu xếp hành lý của chính mình xong cô bé chạy tới ngồi dựa vào bên cạnh mẹ, nhìn Lương Hoà nói nhỏ, "Chú Hoài Ninh đẹp trai nhỉ, cô làm thế nào mà cua được chú ấy vậy?"

Vừa dứt lời liền bị mẹ cốc đầu cho một cái, cô bé mím miệng bất mãn nhìn mẹ, Lâm Nhiên lườm con, "Không lễ phép gì cả, nhanh đi thu dọn đồ đạc đi."

Lương Hoà cảm thấy buồn cười, vội vàng khom người giúp đỡ họ soạn đồ. Cô bé Trương Hân phụng phịu đứng ỳ tại chỗ không chịu nhúc nhích, "Con hỏi thật mà." Nói xong đôi mắt sáng ngời chạy đến bên cạnh Lương Hoà, "Cô, cô có biết trong cảm nhận của cháu, chú Hoài Ninh phong độ nhất là lúc nào không?"

Lương Hoà đờ người ra, không biết trả lời như thế nào.

Cô bé thấy Lương Hoà không nói lời nào thì cười khanh khách, "Để cháu kể cho cô nhé, lúc đó cháu đi với mẹ đến đơn vị thăm ba, đúng lúc toàn bộ đơn vị được nghỉ hai ngày, cho nên có rất nhiều người nhà cũng đến thăm thân nhân. Người đông quá nên nhà khách không đủ chỗ để ở, cho nên đa phần đành phải ra trọ ở khách sạn bên ngoài, có nhiều binh sĩ đến đêm cũng không trở về đơn vị."

Lương Hoà cười cười, im lặng tiếp tục nghe cô bé kể.

"Ba cháu và chú Hoài Ninh lúc đó phải xử lý rất nhiều trường hợp, bận lắm, vì thế chú Hoài Ninh liền nói, "Các cậu muốn đêm không về cũng được, cứ mang giấy đăng ký kết hôn ra đây cho tôi, nếu không thì các cậu chính là vi phạm kỷ luật!"" Cô bé miêu tả rất sinh động, đôi mắt lấp lánh toả sáng, cười khanh khách, "Oa, rất là phong độ, trong nháy mắt cháu cảm thấy chấn động đứng cả tim!"

Lương Hoà nhịn không được bật cười. Cô bé này năm nay mới mười ba tuổi, vậy mà mồm mép liến thoắng bắng nhắng, hơn nữa không hề bẽn lẽn cố kỵ, có nhiều điểm thật giống thằng nhóc tai hoạ Cố Gia Minh. Có thể tưởng tượng đối với đứa con gái hoạt bát như vậy Lâm Nhiên cũng khá đau đầu. Cô bé nói xong liền bị mẹ lấy ngón tay dí dí vào trán:

"Mau, mau đi làm việc đi, cứ nói hươu nói vượn trước mặt cô như thế, coi chừng mẹ đánh đít bây giờ!"

Cô bé rụt rụt cổ, ngoan ngoãn đi làm việc. Lâm Nhiên nhìn con gái, ánh mắt vừa yêu thương vừa bất đắc dĩ, lắc đầu nói,"Đứa bé này bị cô chiều nên hư quá, nói toàn chuyện không đâu, cháu đừng để ý."

Lương Hoà lắc đầu, "Không sao đâu cô ạ, cô bé linh hoạt hiếu động như vậy cũng rất tốt, ở bên cạnh mình cũng sẽ không thấy buồn."

Lâm Nhiên cười, trong đôi mắt ánh lên sự tự hào của người mẹ, "Ừm, nhìn vậy thôi chứ rất biết cách làm mẹ vui vẻ, thành tích học tập cũng không để mẹ phải phàn nàn gì."

Lương Hoà mỉm cười.

o--------------o

Khi Lương Hoà về nhà đã không thấy hai người lớn kia đâu cả, từ đầu tới đuôi cô còn chưa kịp nói câu nào với họ. Điều làm cho cô ngạc nhiên hơn là, hôm nay anh cũng không đi làm, so với hai ngày trước thì nhàn nhã đến mức kỳ quái.

"Anh không phải đi làm sao?" Vừa thay giày Lương Hoà vừa hỏi.

Cố Hoài Ninh đang đọc báo, trả lời lơ đãng, "Mấy hôm nay chỉ có nhiệm vụ tiếp đãi thủ trưởng thôi. Cô Lâm thế nào rồi?"

"Ừm, mọi việc cũng gần xong rồi, cô bé con rất thú vị."

Cố Hoài Ninh hơi nhướn mày, "Nghịch ngợm y hệt thằng nhóc kia, lúc nào cũng làm cho người ta đau hết cả đầu."

Lương Hoà không nén được bật cười, hẳn là suốt ngày anh bị cô bé ấy xoắn lấy không tha cho nên mới nói như vậy. Cô ngẫm nghĩ một chút, hỏi, "Sao vậy, anh không thích trẻ con sao?"

Vừa dứt lời liền thấy bàn tay cầm báo của anh rung lên, đặt tờ báo xuống bàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô một cách chăm chú khiến Lương Hoà bối rối. Anh cứ nhìn như vậy mãi tới lúc Lương Hoà nhịn không được sắp bùng nổ mới cười khẽ, "Trẻ con à?"

Ẩn ý sâu xa của cô bị anh nắm bắt một cách chuẩn xác, Lương Hoà ngượng ngiụ định lảng sang chuyện khác, vừa quay người thì vòng eo đã bị cánh tay anh ôm siết lấy, cô lập tức không nhúc nhích được. Lương Hoà vừa xấu hổ vừa giận dỗi, lần nào anh cũng sử dụng chiêu này, càng ảo não là lần nào anh cũng chỉ ra tay một lần lập tức đã thành công.

Giọng anh thở nhẹ bên tai cô, "Anh chỉ thích trẻ con của chúng ta thôi!"

Lương Hoà quay đầu lại lườm anh, "Như vậy thì không công bằng chút nào!"

Nghe vậy anh ngửa đầu cười cười, rồi càng ôm cô chặt hơn vào lòng, nói "Bà xã, sinh cho anh một đứa con đi!"

Âm thanh ấm áp tràn đầy yêu thương và dịu dàng ấy khiến cô không thể kìm chế được nhịp đập của trái tim mình. Dường như trong giọng nói ấy còn ẩn chứa một nỗi khát khao mãnh liệt, tới mức nghe xong cô ngẩn cả người, chậm rãi xoay mặt lại nhìn anh, trong đôi mắt đen và sáng ấy của anh, tràn đầy sự yêu thương và chân thành.

Qua một lát, Lương Hoà chậm rãi nở một nụ cười, cô áp trán vào ngực anh, cũng dùng giọng nói chân thành nhất từ trái tim đáp lại, "Được rồi."

Dứt lời cô liền bị nhấc bổng lên, Lương Hoà hét lên kinh hãi, ôm chặt lấy cổ anh "Anh làm gì vậy?"

Anh nhìn cô nở nụ cười bỡn cợt, "Em đoán xem?"

Nếu muốn sinh con, đương nhiên phải cố gắng chứ còn làm gì nữa!!!

o-------------o

Hôm sau Cố Hoài Ninh đưa các vị thủ trưởng đi bệnh viện thăm Diệp Lão. Trước khi anh đi Lương Hoà vẫn còn nằm trong chăn giả bộ như còn đang ngủ, Cố Hoài Ninh cũng hiểu tính tình nhút nhát của cô, không muốn ép buộc, cười cười kéo chăn đắp lại cho vợ xong mới đi ra ngoài. Thật ra mà nói cô không đi cũng tốt, ở đó mấy hôm nay đều có rất nhiều người ra vào thăm hỏi, đều toàn những đồng sự trong vòng luẩn quẩn, nếu thấy Lương Hoà chắc chắn sẽ hỏi. Không phải là anh sợ mọi người hỏi chuyện, mà là không muốn bọn họ làm phiền Lương Hoà, huống hồ đối với chuyện này cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận, xúc cảm rối rắm của cô trước mặt Diệp Lão chỉ khiến cho người ta nhìn thấy lại bàn tán thêm.

Trong phòng bệnh không có nhiều người. Diệp Vận Đồng đã lâu không thấy hai vị trưởng bối nhà họ Cố, gặp mặt cũng hàn huyên một hồi lâu, Cố Hoài Ninh không có việc gì làm liền đến bên cạnh Diệp Dĩ Trinh ngồi.

"Mới sáng sớm mà ông chủ Diệp đã bận rộn như thế rồi hả?"

Diệp Dĩ Trinh nghe giọng điệu trêu chọc của anh thì buông tập tư liệu trong tay, tháo kính mắt xuống nói, "Có một dự án sắp xong, không xem không được."

Diệp Dĩ Trinh nhìn xung quanh tìm, không thấy bóng dáng nhỏ nhắn vẫn thường hay đi bên người Cố Hoài Ninh thì cười cười. Tuy ông cụ kinh ngạc và vui mừng vì chuyện này, dù bây giờ có nhiều thứ muốn cho không biếu không cho cô nhưng cố tình cô lại không muốn nhận. Tuy vậy chuyện này cũng không phải là không tốt, ít ra cũng phải để cho cô bình tâm đắn đo lại, nếu cô đến đây hôm nay sẽ không tránh khỏi sẽ có đôi lúc xấu hổ. Nghĩ vậy, Diệp Dĩ Trinh nhìn Cố Hoài Ninh hỏi:

"Hai hôm nay sao rảnh rỗi vậy? Ngày trước bác trai có đến đây cũng có thấy cậu kè kè đi theo như vậy đâu?"

Cố Hoài Ninh nhàn nhã nâng tay vuốt vuốt mấy bông hoa trong bình hoa, khoé miệng khẽ nhếch lên. Chẳng lẽ trước đây anh bận tới mức làm mọi người công phẫn như vậy sao? Bây giờ vừa rảnh rỗi một chút liền đã bị người này người kia hỏi tới tấp, "À, có một vài việc, cấp trên cho phép nghỉ ngơi trước mấy ngày."

Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng Diệp Dĩ Trinh đã đoán ngay được đã xảy ra chuyện. Ý bảo nghỉ ngơi vài ngày có nghĩa là tạm thời đình chỉ mọi chức vụ, đã xảy ra tình trạng này thì tuyệt đối sẽ không chỉ là "chỉ có một chút chuyện", nghĩ vậy anh nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Một cái gai trên cành hoa đâm vào ngón tay, giọt máu ứa ra, Cố Hoài Ninh hơi chau mày rụt tay lại nói, "Mấy hôm trước Ban bảo vệ Quân khu phát hiện ra có ba xe xảy ra tai nạn trên đường cao tốc, tuy là tai nạn nhẹ, nhưng lái xe lại là người địa phương, xe lại là xe thuộc đơn vị, không có giấy phép điều chuyển, không có chứng nhận sĩ quan cũng không có mã số. Sau khi điều tra thì kết quả ba chiếc xe kia đều thuộc đơn vị tôi, bị ai đó lén đầu cơ trục lợi đem ra ngoài."

"Vậy thì rõ rồi, ở đơn vị có người cấp giấy điều xe."

Cố Hoài Ninh nắm chặt tay, cười khẽ, "Cậu đoán xem chuyện này nếu điều tra ra thì ai đứng ở phía sau?"

Diệp Dĩ Trinh lắc đầu, tuy rằng từ nhỏ đều lớn lên ở đơn vị, người quen cũng rất nhiều, nhưng bình thường những chuyện này anh rất ít quan tâm tới.

"Mấy người đó cậu cũng quen đấy, là con trai của Trương tham mưu trưởng Quân khu, Trương Văn." Nói xong anh cười lạnh, "Cũng khó xử lý vì Trương tham mưu trưởng đã tốn tâm tư phí sức lực lắm mới đưa được hắn đến đơn vị công tác, vậy mà suốt ngày tụ tập mấy kẻ không ra gì, không chuyện thiếu đạo đức nào là không làm được."

Diệp Dĩ Trinh bật cười. Gã Trương Văn này anh cũng có nghe nói đến, trong những mối quan hệ lòng vòng giữa các gia đình thì không thể không nghe. Gã này nổi danh lừng lẫy, kể cả ba hắn cũng không còn cách nào khác đành phải đưa đến Quân khu nhằm mục đích để hắn thu liễm bớt tính tình, ai ngờ trong đơn vị cũng tránh không khỏi, một đàn những kẻ thái tử đảng kết bè kết phái với nhau, ăn chơi quậy phá. Nghĩ vậy, Diệp Dĩ Trinh hỏi, "Đây là việc của nó, làm sao lại liên luỵ đến cậu?"

Thời gian trước danh sách khen thưởng diễn tập vừa thông báo xuống dưới, trong Phòng Hoá đoàn có doanh trưởng hai Cao Vịnh Quân được khen thưởng và thăng chức, lên làm Phó đoàn Kỹ thuật thay cho người cũ mới điều đi nơi khác. Vụ việc còn chưa nóng hổi được vài ngày bỗng nhiên có thông báo từ trên Quân khu rằng đình chỉ chức vụ của Cao Vịnh Quân, yêu cầu phối hợp điều tra. Theo như họ nói vài người lái xe người địa phương kia bị bắt thú nhận rằng, mấy chiếc xe này là do một Thiếu tá Lục Quân đầu cơ trục lợi đem ra, còn chỉ tên nói họ rõ ràng, người này chính là Cao Vịnh Quân.

Triệu Kiền Hoà vừa nghe những lời này liền tức giận đập bàn ầm ầm, đừng nói là Cao Vịnh Quân - một doanh trưởng không có bối cảnh gia đình hay thế lực nào chống đỡ sau lưng, ngay cả bản thân Triệu Kiền Hoà muốn làm ra chuyện này còn phải đau đầu suy nghĩ mới hi vọng trót lọt. Bọn khốn kiếp vu oan giá hoạ cho người này làm việc cũng quá mức. Cho dù là nói như vậy nhưng mấy người bọn họ không có chứng cớ gì để phản bác lại nhằm bênh vực cho Cao Vịnh Quân, hơn nữa mấy tên lái xe kia lại có thái độ nhận tội rất thành khẩn, chỉ chịu phạt tiền xong bên điều tra liền thả người.

Diệp Dĩ Trinh hỏi, "Khẳng định là Trương Văn động tay động chân trong việc này?"

Cố Hoài Ninh híp mắt, "Còn chưa xác định, nhưng mà hành động của hắn không thể tránh khỏi việc giấu đầu lòi đuôi." Dừng một chút anh nói tiếp, "Cao Vịnh Quân người này tôi hiểu rất rõ, là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại Học Quốc Phòng, tiền đồ rộng mở, sẽ không vì mấy chuyện cỏn con này mà mạo hiểm tương lai của chính mình, người này tôi đề bạt cất nhắc đi từ dưới lên, chuyện này tôi phải tự tay xử lý."

Diệp Dĩ Trinh trầm ngâm một lát mới nói, "Chuyện không phải đơn giản đâu, nếu cơ quan điều tra mà không tra ra được thì không nói làm gì, nhưng nếu tra ra được cũng không phải chỉ một hai câu nói là có thể dàn xếp ổn thoả."

Cố Hoài Ninh cười lạnh nhạt, hất cằm về phía phòng bệnh nói, "Bởi vậy mới phải đưa hai đại thần kia đến đây, mặt khác cũng nên phải tranh thủ nghỉ ngơi thả lỏng mấy ngày."

"Chuyện này.. Lương Hoà có biết không?"

o---------------o

Các chiến hữu cũ gặp lại nhau nên không tránh được việc hàn huyên tâm sự dài lâu, nhưng vì sức khoẻ của Diệp Lão không cho phép nên bọn họ chỉ ngồi một hồi rồi đi. Trước khi về Cố Hoài Ninh vào gặp Diệp Lão, ông cụ cười cười, đôi mắt già nua nhìn chung quanh như muốn tìm kiếm, anh liền hiểu. Tuy rằng biết Diệp Lão là thất vọng, nhưng một bên là bậc cha chú, một bên là vợ mình, anh không biết nên cân nhắc bên nào cả. Không cân nhắc được thì đơn giản nhất liền chỉ có thể tuỳ cô, chuyện cô không muốn làm, anh cũng không muốn miễn cưỡng.

Cố lão gia sắc mặt kỳ lạ, lên xe không bao lâu nhịn không được lên tiếng:

"Hoài Ninh, con có biết về thân thế của vợ mình hay không?"

Vừa lái xe anh vừa thản nhiên trả lời, "Con không nghĩ nhiều như ba mẹ"

Ba anh nghe vậy thì mặt đen xì, chú Hai ngồi bên cạnh nhịn không được ngoảnh đầu sang chỗ khác cười, thằng nhóc này vẫn không quên "hận" cũ, có cơ hội là phản bác lại chuyện hai ông bà "bắt nạt" vợ nó.

Cuối cùng, Cố lão gia đành thở dài một hơi, nói, "Cho dù thế nào, nếu lão Diệp đã nhận rồi thì chúng ta cũng phải nhận."

"Lương Hoà còn không đồng ý nhận." Anh lại thản nhiên nói.

Ba anh nhăn mặt nói một câu mà anh từng nghe nhiều người nói, "Con bé này tính tình thật không giống vẻ bề ngoài chút nào, có nhiều chuyện toàn làm mình ngạc nhiên."

Câu nói đơn giản mà ý nghĩa sâu xa khiến Cố Hoài Ninh nhíu mày, "Ba ở cùng cô ấy đâu có lâu lắm, sao lại nói là có nhiều chuyện?"

Cố Trường Minh ngồi một bên bắt đầu cảm thấy đau đầu, hai cha con này thật giống nhau, nói chuyện cứ thích vòng vo, cho dù là đối chọi gay gắt thì mỗi một câu nói cũng đều bao hàm rất nhiều ý tứ sâu xa thâm thuý. Nếu người ngoài nghe được chắc chắn là mờ mịt không hiểu gì hết. Nhưng ông thì hiểu rõ lắm, ngồi đây nghe hai cha con có qua có lại, tuy thú vị thật đấy, nhưng cũng thấy đau cả đầu.

Tuy rằng là đang nói chuyện trong nhà, nhưng hai người giống như đang thả mồi chờ đối phương mắc câu. Anh trai ông thì thâm thuý sâu sắc đã đành, thằng nhóc kia câu chữ càng biến ảo vi diệu, đơn giản như một câu hỏi, mà thật ra là âm thầm cảnh cáo cha mình, không có việc gì thì đừng ép buộc vợ nó! Aiii, đau đầu, đau đầu!

Cố Trường Chí bực bội, nhìn phía trước thấy con lái xe quẹo vào nhà khách đơn vị liền vội hỏi, "Đây đâu phải đường vào nhà?"

Cố Hoài Ninh không chớp mắt nhìn về phía trước, lờ đi vẻ mặt buồn bực của ba mình, "Trong viện không có phương tiện đầy đủ, ba và chú đến Nhà Khách đơn vị ở tạm vài ngày đi."

Lần này thì Cố lão gia nổi giận thật sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.