1.
Bố tôi tức giận muốn đi tìm tôi nhưng mới vừa đi được vài bước thì ông dừng lại.
Bởi vì có một nhóm khách hàng đang đến gian hàng mua bánh.
Vừa chửi, ông ta vừa ném chổi xuống chào khách.
Sau khi ông ta bán hàng cho khách xong, ông ta đã quên tôi rồi.
Tôi thấy người đi bộ trên đường ngày càng ít đi, tôi thấy những chiếc bánh trên quầy hàng đã bán gần hết, đây cũng là lúc họ phải đóng cửa hàng.
Cũng thấy cha mẹ tôi đột nhiên tỉnh lại, họ nói tại sao con nhỏ Lâm Ngữ chet tiệt này vẫn chưa về vậy.
"Ai mà biết được cơ chứ, thứ ham chơi này có khi nửa đêm đói quá, phải mò về thôi."
Mẹ tôi bận thu dọn đồ đạc, miệng bà ta luôn cằn nhằn quở trách tôi.
Bố tôi cũng bận tối tăm mặt mũi, nói rằng nếu ông ta mà gặp được tôi, sẽ đánh gãy chân tôi, sau này muốn đi học cùng đừng có nghĩ.
Tôi nhìn bóng dáng tất bật của họ, hồn phách trống rỗng của tôi như run lên.
Tôi chưa bao giờ ra ngoài chơi.
Tôi đã nhiều lần nói với họ rằng tôi về muộn vì bị bắt nạt ở trường.
Chính những người đó đã ngăn tôi đi về chứ không phải tôi không nghĩ đến việc đi về.
Nhưng trong mắt cha mẹ tôi, một người bình thường làm sao có thể vô cớ bị bắt nạt.
Tôi chỉ đơn giản là đang bào chữa cho sự lười biếng của mình thôi.
Dọn dẹp quầy hàng xong, bố tôi đang đẩy xe đi về thì mẹ tôi chợt hỏi bố tôi có muốn tìm tôi không.
Tôi tưởng cuối cùng mẹ cũng nhớ ra tôi là con gái của họ, nhưng mẹ tôi chỉ nói:
"Ngày mai là chủ nhật, buổi sáng sẽ có rất nhiều người ăn bánh kếp, chúng ta phải nhờ con bé vô lương tâm này giúp mới được."
Cha tôi cũng nghĩ như vậy, quay đầu lại chui rủa rồi đi tìm tôi.
Khi tôi đi theo ông ta vào ngõ tối, có hai bóng người cũng đang đi về phía tôi.
Tôi nhìn hai người đó và sững người.
2.
Hứa Ngôn Tịnh và Lộ Vũ Hạo là bạn học cũ của tôi.
Bọn họ cũng chính là người đã đẩy tôi xuống nước và dìm chet tôi.
Tôi nhìn họ tay trong tay đi dạo, đụng phải bố tôi khi ông đang cau có.
Hai người họ quay lại với vẻ mặt thất thần và muốn rời đi, nhưng bố tôi đã ngăn họ lại và hỏi họ bao nhiêu tuổi và họ có nhìn thấy tôi không.
Hứa Ngôn Tịnh thân thể lắc lắc như cái sàng, cô ta cúi đầu và nói không có gặp.
Lộ Vũ Hạo bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ánh mắt lại lóe lên, hiển nhiên lộ ra sự áy náy.
Tất cả họ đều chỉ là học sinh, vì vậy không thể bình tĩnh sau khi giet một ai đó.
Tôi nghĩ rằng dù mắt của bố tôi có kém đến đâu thì ông cũng có thể nhìn ra sự khác biệt này.
Nhưng ông ta không hề.
Ông ta cảm ơn hai người, sau đó đi về phía trước trong mồm vẫn mắng tên tôi.
Ông ta thậm chí không nhớ rằng tôi đã mách hai người này với ông ta.
Bọn họ là người đã cô lập và bắt nạt tôi ở trường.
Bố tôi đã nói gì vào lúc đó?
À,
Ông ta nói rằng nếu mọi người bắt nạt con mà lại không bắt nạt người khác, đó nhất định là do lỗi ở con, con chưa làm tốt và không thiện chí hòa đồng với bọn họ.
Tôi nói không phải như vậy, nhưng bị bố cắt ngang một cách thiếu kiên nhẫn.
“Không muốn đi học thì nói với mẹ con càng sớm càng tốt, nghỉ học sớm về phụ mẹ con bán hàng.
"Chúng ta vất vả làm từ sáng đến tối cũng chỉ vì con!"
Sau đó, tôi không bao giờ đề cập với ông ta về việc bị bắt nạt nữa.
Tôi nghiến răng chịu đựng, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn sau khi tôi vào đại học.
Nhưng trên thực tế thì không.
Hứa Ngôn Tịnh và Lộ Vũ Hạo tăng càng ngày càng quá đáng, ép tôi đến mức tôi không chịu nổi nữa.
Họ xé bài tập về nhà của tôi, tát tôi trong nhà vệ sinh và bắt tôi quỳ xuống dập đầu.
Họ cũng buộc tôi phải gian lận trong các kỳ thi hết lần này đến lần khác.
Tôi từ một học sinh ngoan với điểm xuất sắc và được thầy cô quý mến trở thành một kẻ rác rưởi với đạo đức tồi tệ.
Cho dù tôi có điểm cao bao nhiêu trong kỳ thi, những người trong trường vẫn rất coi thường tôi.
Tôi không thể ở trong ký túc xá, vì họ sẽ ném chăn của tôi xuống đất rồi chê nó bẩn.
Tôi cũng không thể báo với giáo viên, vì nhà Hứa Ngôn Tịnh và Lộ Vũ Hạ đều giàu có.
Họ có vô số cách để khiến tôi phải trả giá đau đớn hơn.
Tôi thực sự hận bọn họ.
Nhưng người tôi hận hơn cả, là bố mẹ đẻ của tôi