Chàng Rể Vô Song

Chương 1146




Chương 1146

“Đại khái là thế, trước đó tôi đã đồng ý rồi, nên tôi bằng lòng hỗ trợ anh Lâm trở thành Đại bàng núi mới của Bắc Đông. Còn hai người muốn sao thì tùy. Ban nãy, tôi chỉ cảm thấy quyết định của anh Lâm có chút vấn đề, còn lại thì tôi thấy anh ấy hoàn toàn xứng đáng làm Đại bàng núi mới của chúng ta”, La Văn cũng nói.

La Võ và Uông Nghĩa nghe vậy, gật đầu.

Hiển nhiên là La Võ có hơi không phục, tuy Lâm Hàn đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng dù sao anh cũng là người ngoài. Hơn nữa, cậu ta cũng không biết nhiều về Lâm Hàn, nên mới cảm thấy anh lên làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông có vẻ không thích hợp cho lắm.

Nhưng chuyện này phải xem Uông Nghĩa nghĩ thế nào. Suy cho cùng, vị trí ấy vốn là của Uông Nghĩa. Nếu bọn họ không muốn để Lâm Hàn làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông thì vị trí ấy nhất định là của anh ta.

“Uông Nghĩa, ý anh thế nào?”, La Võ hỏi.

La Văn cũng nhìn về phía Uông Nghĩa, muốn xem ý anh ta như nào.

Uông Nghĩa nghe vậy thì hơi do dự, bản thân anh ta đương nhiên muốn làm Đại bàng núi. Đó không chỉ là cơ hội để anh ta chứng minh bản thân, mà còn kế thừa Trương Thiên Sơn.

Còn với Lâm Hàn, tuy Uông Nghĩa không biết nhiều về anh, nhưng dù sao cũng từng hợp tác với nhau, nên biết thực lực của Lâm Hàn hơn xa mình.

Quan trọng hơn, nguyện vọng cuối cùng của Trương Thiên Sơn chính là bảo Lâm Hàn trở thành Đại bàng núi mới.

Uông Nghĩa không phải Tạ Kiến An, vì mất cái vị trí ấy mà phản bội. Anh ta càng thiên về lối suy nghĩ là Trương Thiên Sơn có tính toán riêng của mình, chắc hẳn ông ấy cảm thấy Lâm Hàn càng thích hợp hơn anh ta. Để Lâm Hàn làm Đại bàng núi mới có thể dẫn dắt vùng Bắc Đông hướng về tương lai tốt đẹp hơn.

Uông Nghĩa càng nghĩ càng thấy có lý, dù sao về người được chọn, Trương Thiên Sơn càng quan tâm đến vấn đề năng lực của họ và tương lai của vùng xám Bắc Đông.

Ban đầu, thực tế Tạ Kiến An càng thân với Trương Thiên Sơn hơn. Nếu nói về quan hệ thì ông ta nên để Tạ Kiến An làm Đại bàng núi đời kế tiếp, mà không phải chuyển sang đào tạo Uông Nghĩa.

Uông Nghĩa nghĩ vậy, lưỡng lự nói: “Tôi vẫn thiên về làm theo ý của Trương Thiên Sơn, để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông. Nhưng quyết định kia của cậu Lâm, tôi cũng thấy không ổn”.

La Văn gật đầu, hiểu được ý của anh ta. Uông Nghĩa cũng cảm thấy quyết định ấy của Lâm Hàn có chút không ổn.

Nhưng sau đó, La Văn lại nghĩ thông, tự cảm thấy mình mới có vấn đề. Anh ta chỉ xem xét tình hình dựa trên cái nhìn của mình, chứ không phải từ vị trí của Lâm Hàn.

Dù sao, Lâm Hàn cũng khác họ. Anh có thể lập tức tập hợp được hơn 300 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản, còn phong tỏa được thành phố Phụng Thiên. Mấy việc đó, đừng nói là họ, ngay cả Trương Thiên Sơn cũng hoàn toàn không làm được.

“À đúng rồi, có mấy chuyện này tôi quên nói với mọi người”, La Văn đột nhiên lên tiếng.

La Võ và Uông Nghĩa nghe vậy đều nhìn La Văn với vẻ nghi hoặc.

Lúc này La Văn cũng nói: “Chuyện thứ nhất liên quan đến nhóm cao thủ này, chẳng phải lúc trước mọi người thắc mắc bao nhiêu cao thủ thế này từ đâu đến sao? Thực ra họ là người được cậu Lâm gọi tới, hôm đó chúng tôi vừa đến vùng Bắc Đông đã bị cao thủ liên minh với Tạ Kiến An phái tới, kết quả là…”

Sau đó La Văn kể lại chuyện ngày đó cho La Võ và Uông Nghĩa nghe.

La Võ và Uông Nghĩa nghe xong đều hơi giật mình.

300 cao thủ đều được đào tạo bài bản, phối hợp ăn ý, còn đều tôn trọng Lâm Hàn như thế.

Hơn nữa những cao thủ này có năng lực chấp hành rất đáng kinh ngạc, rõ ràng trước đó Lâm Hàn chưa ra bất cứ mệnh lệnh nào, mà những người này tới trước 1 ngày đã tự điều tra tình hình thành phố Phụng Thiên, tiết kiệm rất nhiều thời gian để nhóm Lâm Hàn giải cứu Trương Thiên Sơn, tiện hành động.

“Không phải Lâm Hàn là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông sao? Thế lực Vùng Xám ở nơi đó vừa mới hợp nhất, sao trong tay cậu Lâm lại có nhiều cao thủ thế được?”, La Võ hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Uông Nghĩa cũng khó hiểu, lần trước khi tới Thiên Kinh đương nhiên Uông Nghĩa cũng đã biết khá rõ thực lực của Lâm Hàn. Khi ấy hình như trong tay Lâm Hàn không có nhiều cao thủ, cho dù thực lực người của Tôn Hàn Các có cao hơn nữa, nhưng số lượng không nhiều, chỉ có mười mấy hai mươi người, làm sao có thể phô trương như ba trăm cao thủ được đào tạo bài bản lần này?

La Văn khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hơn nữa nhóm cao thủ này đều được đào tạo bài bản, hiển nhiên được đào tạo đã lâu. Tôi cảm thấy chắc anh Lâm có thực lực tiềm ẩn nào đó, anh ấy không chỉ đơn giản là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông”.

La Võ và Uông Nghĩa nghe câu này của La Văn đều ngạc nhiên, theo ý của La Văn, thân phận ông trùm thế lực Vùng Xám Hoa Đông của Lâm Hàn chỉ là thân phận bề ngoài, thân phận thực sự của anh còn mạnh mẽ hơn.

Phải biết đó là thế lực Vùng Xám của cả một vùng, thế mà vẫn chỉ là thân phận bề ngoài? Vậy thân phận thực sự phải mạnh đến mức nào?

Cả Uông Nghĩa và La Võ đều rất ngạc nhiên, nhận ra rằng trước đây dường như mình đã đánh giá thấp Lâm Hàn.

Lúc trước vì chuyện của Trương Thiên Sơn, dù họ thấy khó hiểu về những cao thủ này nhưng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ kỹ lại đúng là có điều không ổn, thực lực của Lâm Hàn dường như khá đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.