Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 62




CHƯƠNG 62

Tôn Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Kiêu, nói: “Sự an toàn của tôi không cần anh quan tâm.”

Lưu Tào Khang ngồi ở ghế lái hơi nheo mắt lại, sắc mặt cũng lạnh xuống, quay đầu nhìn Trình Kiêu nói: “Cậu nghĩ tôi không bảo vệ được Mạc?”

Trình Kiêu nhìn về phía Lưu Tào Khang, nghiêm túc gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Tuy rằng kiếp trước Trình Kiêu không tham gia tiệc sinh nhật của Vương Hiểu Hi với Tôn Mạc, nhưng về sau anh có nghe kể lại mọi chuyện.

Hình như là những người này chọc vào một vị đại nhân vật, ngay cả mặt mũi của Lưu Tào Khang cũng không nể, đối phương trực tiếp giữ người lại.

Hình như là sau đó Phó thị trưởng của thành phố Hà Tây cầu tình vị đại nhân kia, ông ta mới chịu để cho bọn Lưu Tào Khang trở về.

Trình Kiêu trả lời như vậy cũng không phải cố ý làm nhục Lưu Tào Khang, mà anh chỉ đang nói ra sự thật.

Nhưng hiển nhiên Lưu Tào Khang không cho là như vậy, anh ta cảm thấy Trình Kiêu đang nhục nhã mình.

Trong mắt Lưu Tào Khang lóe lên vẻ âm u: “Oắt con miệng còn hôi sữa, không nên cố khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi làm gì. Bằng không hậu quả cậu không gánh nổi đâu!”

“Phải không? Thật ra tôi rất muốn biết hậu quả đó là gì.” Nói xong, Trình Kiêu khiêu khích nhìn Lưu Tào Khang.

Mặt đối mặt với tình địch kiếp trước dồn mình vào đường cùng, tuy rằng đời này Trình Kiêu đã không để anh ta vào mắt, nhưng đụng phải anh ta trong lòng anh vẫn thấy khó chịu vô cùng.

Trình Kiêu khó chịu, tất nhiên cũng không có khả năng để Lưu Tào Khang được dễ chịu.

“Mày muốn chết!” Lưu Tào Khang đang định bước xuống xe.

Tôn Mạc vội vàng nói: “Tào Khang! Để anh ta lên xe đi, dù sao anh ta cũng đi theo em, nếu như anh đánh anh ta thì về nhà em cũng khó ăn nói với mẹ!”

Lưu Tào Khang âm trầm trừng mắt nhìn Trình Kiêu, giọng lạnh như băng: “Oắt con, Mạc cầu tình cho mày nên lần này tao tạm tha. Nếu còn có lần sau thì mày cứ chờ xem!”

Trình Kiêu nhún nhún vai cười nhạt, căn bản không coi Lưu Tào Khang ra gì.

Lên xe, Trình Kiêu và Tôn Mạc ngồi ở ghế sau.

Tôn Mạc dịch sang bên cạnh, cố hết sức cách xa Trình Kiêu ra một chút. Mặt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, không thèm nói lời nào.

Trình Kiêu ngồi tại chỗ dựa ra đằng sau nhắm mắt dưỡng thần. Nếu anh không đáp ứng Dì Lan phải bảo vệ Tôn Mạc an toàn, anh mới không thèm lãng phí thời gian với đám người này.

“Trung tâm thương mại Đại Hoa Thế Kỷ, chúng ta đến đó trước đi!” Vương Hiểu Hi hô to với hai chiếc xe kia.

Triệu Cương huýt sáo một tiếng, đạp chân ga đến mức sâu nhất. Động cơ xe thể thao nổ vang, phun ra một làn khói đen rồi vọt lên phía trước.

“Hừ, định vứt bỏ chúng ta à? Cửa sổ cũng không có!” Lý Ngôn đang định khoe khoang trước mặt Y Linh, tay lái chợt xoay vòng, trực tiếp lướt qua Lưu Tào Khang đuổi theo.

“Cậu Lưu, chúng tôi đi trước một bước nhé! Ha ha ha!” Lý Ngôn đắc ý cười to.

Lưu Tào Khang liếc nhìn Trình Kiêu từ kính chiếu hậu, bỗng nhiên nói: “Mạc, ngồi vững nhé.”

“Vâng.” Tôn Mạc hiểu ý, lập tức thắt lại dây an toàn, tay nắm chặt tay vịn.

Thấy hai người hiểu nhau như vậy, sắc mặt Trình Kiêu chợt trở nên hơi lạnh.

Kiếp trước cho đến tận lúc chết anh mới biết Tôn Mạc phản bội mình, nhưng từ sự phối hợp ăn ý giữa hai người vừa rồi là có thể thấy thời gian bọn họ gian díu tuyệt đối không ngắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.