Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 49




CHƯƠNG 49

Bà ta nhìn Trình Kiêu, trong mắt chứa đựng ý cười: “Bởi vì tôi là phụ nữ cho nên mới đặt cho mình cái tên Ông Lôi, như vậy lúc ra ngoài cũng có thể bớt đi không ít phiền phức!”

Trình Kiêu nghiêm túc gật đầu: “Nói có lý.”

Ninh Cát Sơn tuy rằng chỉ mới tiếp xúc với Trình Kiêu không lâu, nhưng ông ta cũng đã sớm lĩnh giáo qua tính cách cổ quái của Trình Kiêu. Lo lắng Trình Kiêu nói tiếp không chừng sẽ hỏi tới vấn đề gì đó vô lễ, lỡ như đắc tội vị đại nhân vật này, đến lúc đó ngay cả ông ta cũng không nói đỡ được.

“Anh Trình, vị Ông Lôi này chính là bệnh nhân mà tôi đã nói với cậu, làm phiền cậu hay là khám bệnh cho Ông Lôi trước đi!” Ninh Cát Sơn gần như hối thúc anh.

Vân Nguyệt nhíu mày, kinh ngạc nhìn Ninh Cát Sơn nói: “Viện trưởng Ninh, ông không lầm đó chứ, anh ta chính là thần y mà ông đã nhắc tới đó sao?”

“Với cái tuổi tác của anh ta, chỉ sợ là còn đang đi học đấy, làm sao có thể là thần y được?”

Trên gương mặt xinh đẹp của Vân Nguyệt tràn ngập sự khinh thường.

“Chuyện này…” Ninh Cát Sơn không biết phải giải thích thế nào. ông ta đã từng chứng kiến Trình Kiêu chữa khỏi căn bệnh lạ cho Lôi Hồng Húc, sau đó lại giúp Lôi Chấn Vũ tìm ra nguồn gốc lệ khí, ông ta nghĩ y thuật của Trình Kiêu tất nhiên không giống người bình thường.

Nhưng mà Vân Nguyệt lại chưa từng thấy qua, hơn nữa nếu như nói ra mấy cái chuyện quỷ thần lệ khí các kiểu, liệu Ông Lôi có tin không?

Trình Kiêu bỗng nhiên nhìn về phía Vân Nguyệt, cô gái này rất đẹp, nhưng lại cao ngạo lạnh lùng, chỉ e người bình thường rất khó lọt vào mắt Cô ta.

“Nhìn tư thế của cô chắc là đang luyện một loại phương pháp thổ nột, nhưng có vẻ cô luyện không đúng lắm. Phương pháp thổ nột thật sự chú trọng khả năng tương hợp cùng thiên địa, tự nhiên lưu loát, nước chảy thành sông.”

“Còn cô lại làm ra cái tư thế giống như chó đi tiểu như thế, khả năng hấp thu linh khí thiên địa nhỏ bé không đáng kể.”

Vân Nguyệt bị câu nói này chọc tức đến mặt đỏ rần, Cô ta luôn tự cho mình là người đứng ở nơi rất cao, thủ hạ đắc lực nhất của Ông Lôi, bây giờ lại bị một thằng vô danh tiểu tốt chưa đủ lông đủ cánh như Trình Kiêu nhục nhã, làm sao có thể nhịn cho nổi?

“Khốn nạn, anh dám nhục nhã tôi!” Vân Nguyệt lạnh lùng nói: “Anh đã biết tới phương pháp thổ nột, vậy khẳng định cũng là người đồng đạo. Thế thì bây giờ tôi khiêu chiến với anh, anh dám tiếp nhận không?”

Ông Lôi nhìn Trình Kiêu, trong mắt mang theo một tia xấu hổ: “Cậu chàng kỳ quái này vậy mà lại không bị khí tức trên người mình khuất phục. Còn nói ra cái lý luận lạ lùng đó, nhưng hình như nghe cũng có lý thì phải.”

“Chỉ là câu nói dùng để hình dung Nguyệt nhi kia thực sự quá khó nghe, để Nguyệt nhi dạy dỗ cậu ta một trận cũng tốt!”

Vừa nghĩ tới động tác thổ nột, chính bà trước đây cũng luyện tập mỗi ngày, khuôn mặt phía sau lớp khăn che của Ông Lôi cũng hơi nóng lên.

Trình Kiêu thản nhiên nhìn Vân Nguyệt, đột nhiên ngắt lấy ba cánh hoa ở trong chậu hoa bên cạnh, mân mê trong tay một hồi rồi nói.

“Cao thủ chân chính có thể luyện khí đến mức tận cùng, hoa rụng lá rụng đều là vũ khí sắc bén giết người!”

Nói xong, Trình Kiêu vung mạnh ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.