Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 297




CHƯƠNG 297

Cô ta mặc dù rất hiếu kìđối với Trình Kiêu, cũng có hảo cảm, nhưng thật không có loại tình cảm kia giữa nam nữ.

Bây giờ bị Hàn Quốc Mạnh làm như thế, Y Linh ngược lại nhiều thêm tia tình cảm kỳ lạ đối với Trình Kiêu.

“Cháu yên tâm đi, ta chỉ là gặp cậu ta một chút, xem nhân phẩm cậu ta như thế nào, sẽ không làm khó cậu ta!”

“Vậy cậu phải nói chuyện giữ lời!” Y Linh nói.

“Nhìn cháu khẩn trương kìa, còn nói các cháu chỉ là bạn học phổ thông, nếu như chỉ làbạn học phổ thông, cần khẩn trương như vậy sao?” Hàn Quốc Mạnh cảm thấy mình phòng ngừa chu đáo là đúng.

Y Linh ủy khuất kêu lên: “Cháu lúc đầu không thấy có gì, thế nhưng là bị cậu nói vậy, bỗng nhiên căng thẳng lên.”

“Cậu à, cái này đều tại cậu đó!” Y Linh oán giận nói.

Hàn Quốc Mạnh trong lòng còn có lời không nói, có lẽ bây giờ Y Linh và nhóc con kia thật không có gì, nhưng theo tình thế phát triển tiếp này, rất nhanh sẽ có cái gì .

Thân phận Y Linh có lẽ chính con bé cũng không rõ ràng, nhưng Hàn Quốc Mạnh hiểu rất rõ, cho nên, Y Linh tuyệt đối không thể cùng nhóc con kia có tí quan hệ gì.

Đây chính là nguyên nhân Hàn Quốc Mạnh nhất định phải tìm đến Trình Kiêu.

“Được rồi, cháu gọi điện thoại cho cậu ta đi!” Hàn Quốc Mạnh nói.

Y Linh nghi ngờ nhìn chằm chằm Hàn Quốc Mạnh một hồi, lần nữa xác nhận nói: “Cậu à, cậu thật sự chỉ là tìm anh ta tâm sự sao?”

“Thật sự, cậu cháu lúc nào lừa cháu đấy.” Hàn Quốc Mạnh không yên lòng đáp.

Y Linh tin tưởng, cậu cô ta thật đúng là chưa từng lừa cô ta lần nào.

Sau nửa tiếng, Trình Kiêu nhận được điện thoại của Y Linh, từ biệt thự Vọng Nguyệt Lâu đi ra, gặp được bọn người Hàn Quốc Mạnh.

Y Linh đầu tiên là kéo Trình Kiêu đến một bên, lặng lẽ bàn giao: “Thật có lỗi Trình Kiêu, cậu tôi cứ nhất định phải gặp anh một chút, tôi cũng ngăn không được, nếu như có gây ra bối rối đối với anh, tôi rất xin lỗi!”

“Tôi hỏi cậu tôi rồ, lần này chỉ là đơn thuần muốn gặp anh một lần, ông ấy đã cam đoan. Nhưng mà, lỡ như ông ấy nói lời gì khó nghe, hi vọng anh tuyệt đối đừng để vào trong lòng nhé.”

“Được.” Trình Kiêu đáp ứng một tiếng.

Anh đã hiểu rõ mục đích Hàn Quốc Mạnh gặp mình, có điều sợ là Y Linh còn không biết. Đương nhiên, Trình Kiêu cũng không nói thẳng ra.

Sau khi giao phó xong, Y Linh dẫn Trình Kiêu đến trước mặt Hàn Quốc Mạnh.

“Cậu nhớ kỹ lời đã hứa với cháu nhé!” Y Linh uy hiếp nói.

Hàn Quốc Mạnh không nói gì, mà là nhìn về phía Trình Kiêu, mặt không chút thay đổi nói: “Nhóc con, cậu đi cùng ta!”

Trình Kiêu giữ im lặng, đi theo Hàn Quốc Mạnh đến bên cạnh hồ Nguyệt Nha.

Hàn Quốc Mạnh chắp hai tay sau lưng, nhìn qua mặt hồ sóng gợn lăn tăn, tên lão giả kia xa xa đứng ở phía sau, Trình Kiêu có thể cảm ứng được, lão giả đó là một võ giả Tiên Thiên tiểu thành.

Hàn Quốc Mạnh nói chuyện, ngữ khí lãnh đạm, mang theo bá khí đại lão của một thành phố: “Nhóc con, cậu cảm thấy hồ Nguyệt Nha này thế nào?”

Trình Kiêu nhìn qua mặt hồ sóng gợn lăn tăn, một làn gió thổi qua, tạo nên gợn sóng mặt hồ, mát mẻ thoải mái

“Rất đẹp.” Trình Kiêu thản nhiên nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.