Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 260




CHƯƠNG 260

Ninh Lan mỉm cười nói: “Không sao, bọn họ chỉ là trói chúng ta lại, cũng không có làm cái khác, con cũng không cần lo lắng.”

“Đúng rồi, chắc là vị cao nhân này đã cứu chúng ta sao? Kiêu, cậu nhanh thay chúng ta cám ơn cao nhân!” Ninh Lan thấy Tô Lương Tử, mỉm cười cảm kích nói.

Tô Lương Tử một thân trường bào màu xanh, lại thêm dáng vẻ ‘tiên phong đạo cốt’ được trau dồi do lão già đi lừa dối khắp nơi trong nhiều năm, trong lúc giơ tay nhấc chân, thật là có bộ dáng cao nhân.

Chẳng trách Ninh Lan sẽ nghĩ lầm ông ta đã cứu Nhà họ Tôn.

Tô Lương Tử cũng không dám giành công, đang muốn nói rõ với người Nhà họ Tôn, là Trình Kiêu cứu bọn họ.

Nhưng Trình Kiêu lại đột nhiên nói: “Ông ở lại hỗ trợ người nhà của tôi, tôi ra ngoài một chuyến.”

Dù giọng nói của Trình Kiêu bình thản, nhưng lời kia lọt vào trong tai Tô Lương Tử, lại làm cho ông ta kìm lòng không được mà rùng mình một cái.

Tô Lương Tử lập tức âm thầm cầu nguyện ở trong lòng vì người Nhà họ Tần.

Thành phố Vị Hà, hồ Tâm Đảo, trong lương đình bên trong hòn đảo.

Đại lão Vị Hà Tạ Thiên Hoa, đại lão La Sơn Tề Dân Vọng, còn cóđại lão Thanh Dương Phương Việt, toàn bộ tụ tập ở nơi đây.

Có điều, bọn họ không phải được mời tới, mà là bị xem như tù nhân bắt tới.

Tần Nam Thiên giờ phút này cũng không hiện thân, Tần Vô Song ngồi trên xe lăn phụ trách chủ trì.

Bọn người Tạ Thiên Hoa rất cung kính đứng ở bên trong xó xỉnh, nhỏ giọng xì xào bàn tán.

“Tạ đại lão, ông nói vị Anh Trình kia sẽ đến cứu chúng ta sao?” Phương Việt bụng bự đều gầy đi trông thấy, lo lắng nhỏ giọng hỏi.

Tề Dân Vọng sa sút tinh thần thở dài một tiếng: “Làm sao mà đến? Đây rõ ràng chính là cạm bẫy, chỉ có đồ đần mới có thể chủ động nhảy vào hố!”

“Mà tôi cảm thấy Anh Trình kia, chưa hẳn thần kì như Tạ đại lão nói!”

“Tôi chưa từng tin tưởng, thế gian sẽ có kỳ nhân như thế!”

Tạ Thiên Hoa nhớ tới Trình Kiêu đại chiến Tần Vô Thiếu, lập tức nhìn tới và hừ lạnh: “Tề Dân Vọng, bản lĩnh của Anh Trình hoàn toàn không phải ông có thể tưởng tượng, tôi khuyên ông đừng xem thường Anh Trình, không thì chắc chắn sẽ hối hận!”

“Đến lúc đó, cũng đừng trách tôi không có nhắc nhở!” Tạ Thiên Hoa lời thề son sắt nói.

Phương Việt kinh ngạc hỏi: “Tạ đại lão, coi như Anh Trình lợi hại như anh nói, nhưng Nhà họ Tần cũng không phải đèn đã cạn dầu, huống chi lần này Nhà họ Tần dốc toàn bộ lực lượng, ngay cả gia chủ Tần Nam Thiên đều tới, một người Anh Trình, như thế nào đối phó được toàn bộ Nhà họ Tần?”

Tề Dân Vọng thở dài nói: “Nhà họ Tần giấu giếm đủ sâu, vốn cho rằng Nhà họ Tần và chúng ta, đều dựa vào các huynh đệ thủ hạ giúp đỡ. Không nghĩ tới người Nhà họ Tần thế mà đều là cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp, tùy tiện lôi ra một cái, đều có thể san bằng thế lực chúng ta.”

“Sớm biết ai còn dám trêu chọc Nhà họ Tần chứ!”

Trên xe lăn, Tần Vô Song nhìn mấy người Tạ Thiên Hoa, quát lạnh một tiếng: “Mấy người các ông lảm nhảm cái gì? Trong nửa giờ, nếu như Trình Thương Sinh vẫn chưa tới, đến trễ một phút đồng hồ thì tôi liền giết một người các ông!”

Ba người Tạ Thiên Hoa bị hù chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.