Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 229




Chương 229

Mặc dù chỉ có thực lực Tiên Thiên đại thành, thế nhưng là một quyền Tô Lương Tử mạnh mẽ, vượt xa Liễu Thành Phong vừa rồi.

Tần Vô Thiếu tỏ vẻ chấn kinh, trong lòng ngầm thét lên: “Làm sao có thể! Hắn ta chỉ là thực lực Tiên Thiên đại thành, uy lực của một quyền này có thể so với Tiên Thiên đỉnh phong!”

Liễu Thành Phong trong lương đình cũng là mặt mũi tràn đầy chấn kinh, trong lòng hoảng sợ nói: “Đây không có khả năng! Hắn ta như thế nào mạnh mẽ như vậy!”

Thực lực Liễu Thành Phong cũng là Tiên Thiên đại thành, nhưng là so với Tô Lương Tử vị võ giả mới vào Tiên Thiên đại thành, kém đến mấy cái cấp bậc!

Một người Tô Lương Tửi, có thể đánh mười Liễu Thành Phong.

Thế nhưng là, sự thật bày ở trước mắt, bọn họ không thể không tin.

Tần Vô Thiếu nghiêm túc sắc mặt, toàn bộ tinh thần đề phòng, khởi động toàn bộ lực lượng, đánh ra một quyền.

Thế nhưng là, một quyền kia chưa tiếp xúc với Tô Lương Tử, Tần Vô Thiếu đột nhiên sắc mặt thay đổi lớn, lên tiếng kinh hô.

“Làm sao có thể! Thực lực một quyền này, có thể so với một kích toàn lực của cường giả Tiên Thiên đỉnh phong!”

Ầm!

Tần Vô Thiếu không kịp kinh ngạc, trực tiếp bị Tô Lương Tử một quyền đánh bay, ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi!

Một quyền, Tần Vô Thiếu không ai bì nổi, bại trận!

Tạ Thiên Hoa bỗng nhiên đứng người lên, mặt mũi tràn đầy kích động quát to một tiếng: “Hay!”

Tần Vô Thiếu che ngực, đứng lên từ dưới đất, khiếp sợ nhìn Tô Lương Tử.

“Ông rõ ràng chỉ có thực lực Tiên Thiên đại thành, vì sao còn mạnh hơn so với Tiên Thiên đỉnh phong?”

Tô Lương Tử nhìn hắn ta, mặt khinh bỉ cười lạnh nói: “Là ông quá thiếu kiến thức, năng lực của sư phụ tôi, hoàn toàn không phải thứ ông có thể tưởng tượng!”

Công pháp của Tô Lương Tử là do Trình Kiêu căn cứ công pháp tu tiên thay đổi, tự nhiên mạnh mẽ gấp trăm lần so với công pháp giới võ đạo, cho nên Tô Lương Tử với cảnh giới Tiên Thiên đại thành, tương đương với Tiên Thiên đỉnh phong giới võ đạo.

Trình Kiêu thản nhiên nói với Tô Lương Tử: “Quay về đi!”

“Vâng!” Tô Lương Tử cung kính quay người, trở lại bên người Trình Kiêu.

Trình Kiêu chậm rãi đứng lên, nhìn Tạ Thiên Hoa, thản nhiên nói: “Đừng quên thù lao đã đáp ứng tôi.”

Tạ Thiên Hoa lập tức cung kính nói: “Trình đại sư yên tâm, thù lao đã đáp ứng cho ngài tôi tuyệt đối không dám quên!”

Nói đùa, Tô Lương Tử đều lợi hại như vậy, thân là Sư phụ Tô Lương Tử, thực lực Trình Kiêu chắc chắn càng mạnh hơn Tô Lương Tử!

Người như vậy Tạ Thiên Hoa sao dám đắc tội? Tạ Thiên Hoa xưng hô với Trình Kiêu, đều từ Anh Trình biến thành Trình đại sư.

Trình Kiêu mắt nhìn Tô Lương Tử, thản nhiên nói: “Đi thôi!”

“Vâng!” Bây giờ Tô Lương Tử bội phục Trình Kiêu sát đất, Trình Kiêu nói gì, ông ta cũng không dám nói không nửa chữ.

Trình Kiêu đứng dậy muốn đi, Liễu Thành Phong bên cạnh ngây người như phỗng, vội vàng đi tới, cúi người chào thật sâu với Trình Kiêu: “Tiền bối, lúc trước là vãn bối có mắt không tròng, đắc tội tiền bối, mong rằng tiền bối tha thứ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.