Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 226




Chương 226

Mặc dù Liễu Thành Phong bại, nhưng thực lực tại kia, Tạ Thiên Hoa không dám đắc tội.

“Liễu Đại sư nói quá lời, thực lực của ngài mọi người rõ như ban ngày, chỉ là Tần Vô Thiếu kia càng mạnh, đợi một thời gian, ngài nhất định có thể vượt qua hắn ta!” Tạ Thiên Hoa khách khí nói.

Tần Vô Thiếu đứng tại trên đất trống phía ngoài đình nghỉ mát, một mặt đắc ý nhìn Tạ Thiên Hoa, quát lạnh nói: “Tạ Thiên Hoa, ông có phục hay không?”

Tạ Thiên Hoa hận nghiến răng, nhưng là Liễu Thành Phong đã bại, bên chỗ ông ta bây giờ không ai có thể ra được.

“Tạ gia, sao không mời Anh Trình ra mặt đánh một trận?” Ngô Quốc Thuận Một bên bỗng nhiên nói.

Bọn người Tạ Thiên Hoa coi là Trình Kiêu ỷ vào Tô Lương Tử, cho nên liền khinh thị Trình Kiêu.

Nhưng là, Ngô Quốc Thuận vẫn luôn chú ý Trình Kiêu, từ thái độ Tô Lương Tử đối với Trình Kiêu, Ngô Quốc Thuận cảm thấy Tô Lương Tử trước giờ không giống như là Sư phụ của Trình Kiêu.

Tương phản, Ngô Quốc Thuận cảm thấy, Trình Kiêu lại giống Sư phụ Tô Lương Tử.

Lại thêm vừa rồi Trình Kiêu dự đoán chiến cuộc thắng bại, đều là phi thường tinh chuẩn, Ngô Quốc Thuận cảm thấy Trình Kiêu chắc chắn không phải đơn giản như mặt ngoài!

Ánh mắt Tạ Thiên Hoa chuyển hướng Trình Kiêu, ông ta mười phần bội phụ tài đánh cược của Trình Kiêu, nhưng muốn nói đánh nhau, Tạ Thiên Hoa không cảm thấy Trình Kiêu mạnh hơn Tề Minh.

Có điều, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Ngô Quốc Thuận, tăng thêm Tạ Thiên Hoa cũng thực sự không người có thể dùng.

Tạ Thiên Hoa đành phải ôm thái độ thử một lần, chắp tay nói đối với Trình Kiêu: “Anh Trình, nếu như cậu có nắm chắc chiến thắng Tần Vô Thiếu, xin ngài nhất định phải xuất thủ tương trợ !”

Liễu Thành Phong bỗng nhiên cười lạnh, khắp khuôn mặt là khinh thường: “Tạ đại lão, hắn ta một người bình thường ngay cả chân khí đều không thể tu luyện ra được, để hắn ta đi lên chịu chết sao?”

“Đừng nói là hắn ta, liền xem như sư phụ hắn lên, cũng không ngăn được một chiêu của Tần Vô Thiếu. Hậu Thiên cùng Tiên Thiên, chính là một lạch trời, không ai có thể vượt qua!”

“Cái này. . . . . .” Tạ Thiên Hoa lúc đầu ôm thái độ thử một chút, bây giờ cũng không nhịn được đánh trống lui quân.

Không ngờ, Trình Kiêu chợt mở miệng nói: “Tạ đại lão, ông cho tôi 300 tỷ, tôi giúp ông thắng được trận chiến đấu này.”

Một màn này, cùng lúc ở sòng bạc, tương tự làm sao!

Tạ Thiên Hoa bỗng nhiên lại sinh ra lòng tin đối với Trình Kiêu, ban đầu ở sòng bạc ông ta cũng cảm thấy Trình Kiêu không có khả năng thắng, nhưng Trình Kiêu không phải thắng rồi sao?

Lần này, nói không chừng Trình Kiêu cũng có thể sáng tạo kỳ tích? Mà bây giờ Tạ Thiên Hoa cũng không có biện pháp khác.

“Được, Anh Trình, chỉ cần cậu giúp tôi thắng được trận chiến đấu này, tôi cho cậu 600 tỷ!” Trận chiến đấu này, liên quan đến tất cả địa bàn của Tạ Thiên Hoa, đừng nói 300 tỷ, chỉ cần Trình Kiêu có thể thắng, 3000 tỷ Tạ Thiên Hoa cũng sẽ không nhíu mày.

Liễu Thành Phong một mặt khinh thường cười lạnh nói: “Nhóc con, Tần Vô Thiếu là võ giả Tiên Thiên đại thành, thực lực thậm chí đến Tiên Thiên đỉnh phong, cậu lấy cái gì thắng người ta!”

“Đơn giản chính là si tâm vọng tưởng!”

Trình Kiêu một mặt đạm mạc, quét mắt Liễu Thành Phong đang mặt mũi tràn đầy khinh bỉ, bỗng nhiên cổ quái cười nói: “Không phải chỉ là Tiên Thiên võ giả sao? Chỉ cần tôi muốn, tùy thời liền có.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.