Chương 1799: Giết tên phế vật này
Rất nhanh, Tô Nghênh Hạ liều mạng chạy ra ngoài, khi nàng nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang đứng giữa không trung, gương mặt lạnh lùng của nàng đột nhiên cười, nước mắt cũng chậm rãi lăn dài trên gò má.
Chờ đợi bao nhiêu ngày dài lẫn đêm thâu, giật mình tỉnh giấc bao nhiêu lần trong giấc mộng, rốt cục cũng có một ngày người mà mình ngày nhớ đêm mong bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
Tô Nghênh Hạ sao có thể không kích động được cơ chứ?
Hàn Tam Thiên đang đứng giữa không trung cũng nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, khẽ mỉm cười một cái, nhưng Tô Nghênh Hạ vẫn cảm nhận được yêu thương nồng đậm trong ánh mắt.
"Hàn Tam Thiên? Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ? Ta nghe qua ở đâu rồi ấy?" Có khách mới đi qua thành Thiên Hồ tới đây, lập tức nhíu mày.
"Đúng vậy, ta cũng thấy rất quen."
"Ha ha, Hàn Tam Thiên chính là tên đàn ông phế vật của Phù Dao ở thế giới Ủy Lam!" Lúc này, có người khá thân thiết với Phù gia nói.
"À, hoá ra Thánh nữ gia tộc Phù thị tằng tịu với tên này, ha ha, xem ra, cũng thường thường không có gì lạ? Ta còn tưởng Phù Dao nhìn trúng hơn nam nhân tốt thế nào cơ chứ."
"Nếu không sao lại có người nói, cái gọi là Thánh nữ, thật ra căn bản chính là vũ nữ cơ chứ, ngay cả loại phế vật rác rưởi này cũng vừa ý, haizzz, gia tộc Phù thị đúng là gia môn bất hạnh." %3D
Một đám khách khứa xì xào bàn tán, lúc này sắc mặt Phù Thiên lại cực kỳ âm lãnh.
Hắn thực sự không ngờ, vì sao Hàn Tam Thiên lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hắn rõ ràng phái rất nhiều thủ hạ nghiêm tra động tĩnh ở Thiên môn của thế giới Bát Phương, nhưng lại không có tin tức gì, hắn còn tưởng Hàn Tam Thiên căn bản không đến thế giới Bát Phương, nào biết bây giờ lại lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trước mặt mình.
Hắn thực sự không biết Hàn Tam Thiên làm sao lại tránh thoát được sự truy lùng của mình.
Nhưng sau khi chấn kinh qua đi, Phù Thiên rất nhanh nở nụ cười lạnh: "Hàn Tam Thiên, ngươi cũng lớn gan đó, cũng dám chủ động đâm đầu vào chỗ chết."
Vô luận như thế nào, Hàn Tam Thiên tự đưa tới cửa, Phù Thiên vẫn khá vui!
Những người khác của gia tộc Phù thị cũng hận Hàn Tam Thiên thấu xương, đối với việc địa vị của bọn họ bị hạ thấp như ngày hôm nay, bọn họ không hề nghĩ là lỗi của mình, mà quy hết trách nhiệm lên người Hàn Tam Thiên, bọn họ cho rằng, nếu như không phải Hàn Tam Thiên dụ dỗ Phù Dao, sao Phù Dao lại không nghe gia tộc an bài chứ?!
Cho nên, hết thảy đều do tên Hàn Tam Thiên đáng chết này!
"Đaumoe, giết tên phế vật này."
"Đúng vậy, giết hắn đi!"
Đám Cao quản của Phù gia đồng thanh oản giận, nhao nhao hết cả lên, hận không thể tự tay giết chết Hàn Tam Thiên ngay tại cỗ.
Nghe đến mấy câu này, Tô Nghênh Hạ căng thẳng nhìn về phía Hàn Tam Thiên, dùng ánh mắt ra hiệu anh nhanh đi đi, mặc dù nàng rất ngóng trông Hàn Tam Thiên, tưởng niệm Hàn Tam Thiên, thế nhưng, cái này không có nghĩa là Tô Nghênh Hạ muốn phải trơ mắt nhìn Hàn Tam Thiên chịu chết.
Hàn Tam Thiên nhìn Tô Nghênh Hạ cười một cái, Tô Nghênh Hạ nhìn thấy nụ cười này đã rất nhiều lần rồi, mỗi một lần, khi mình hoài nghi anh đều sẽ cười với mình như vậy, sau đó hết lần này đến lần khác hoàn thành những chuyện không thể tưởng tượng được.
Tô Nghênh Hạ đã quá quen rồi, nhưng duy chỉ có lần này, Tô Nghênh Hạ không thể tin tưởng anh được.
Không phải không tin Hàn Tam Thiên, mà là thực lực của đối phương căn bản cũng không phải Hàn Tam Thiên có thể so sánh được, cho dù mình là Không Động cảnh, đối mặt với người của ba thế lực Cô Tô gia, Phù gia, hải vực Vĩnh Sinh, cũng không thể chạy đi được, huống chi là Hàn Tam Thiên?!
"Phù thúc thúc, ngươi cứ giao hắn cho ta xử lý đi." Cô Tô Chiến ngăn cản Phù Thiên đang định ra tay, tự tin đứng lên.
Hàn Tam Thiên xuất hiện khá ngoài dự kiến của hắn, những cũng là trong dự liệu, thật ra Cô Tô Chiến còn đang sợ Hàn Tam Thiên không tới, dù sao, như thế mình sẽ ít đi rất nhiều niềm vui thú, cũng càng không có cơ hội chứng minh trước mặt Tô Nghênh Hạ, mình mạnh hơn tên phế vật kia ngàn vạn lần.
Phù Thiên chần chờ một lát, gật gật đầu, tu vi của Cô Tô Chiến không kém Phù Dao, đừng nói là Phù gia, ngay cả ở thế giới Bát Phương, cũng là một trong những cao thủ, có hắn đứng ra, tự nhiên có thể yên tâm rồi.
"Phù Dao, ba ngày trước ta nói, ta sẽ đích thân đánh tên phế vật kia thành tàn phế, sau đó để hắn trơ mắt nhìn chúng ta động phòng hoa chúc, bây giờ, ta nói được làm được." Quét mắt nhìn qua Phù Dao, Cô Tô Chiến tà tà cười một tiếng.
Đón lấy, hắn tung người một cái, bay thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Tốc độ của Cô Tô Chiến cực nhanh, tính công kích mười phần, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Hàn Tam Thiên, nhắm ngay Hàn Tam Thiên, nắm đấm tay phải mang theo một năng lượng đỏ rực như lửa đánh thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Nhìn tốc độ và khí thế nhất kích tất sát của Cô Tô Chiến, nhóm khách không khỏi cảm thán vạn phần trong lòng.
" Cô Tô Chiến này không hổ là thanh niên tài tuấn nổi danh thế giới Bát Phương, xuất thủ nhanh, tu vi cao, công kích cũng mạnh mẽ, thiên tài, quả thực là thiên tài."
"Trái lại Hàn Tam Thiên kia, nắm đấm cũng đã gần đến, lại đơ ra như khúc gỗ, không có chút phản ứng nào, ý thức và năng lực này mà cũng dám chạy tới đây dây sự, chẳng nhẽ hắn chán sống rồi sao?"
"Ha ha, thì cũng chỉ là phế vật ở thế giới Ủy Lam, có thể đến được thế giới Bát Phương đã là cực hạn, cũng đừng yêu cầu cao với hắn thế chứ."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net