Chương 1797: Cũng phải chết!
Chỉ có người nãy giờ vẫn khuyên hai người là cúi đầu uống rượu, hiển nhiên hắn cũng không muốn gây phiền toái, cũng không muốn đùa cợt ai.
Ngay tại lúc hai người đang cười ha ha, thân ảnh Hàn Tam Thiên chợt lóe một cái, một giây sau, thanh Ngọc Kiếm đã trực tiếp gác ở trên cổ hai tên kia.
Tốc độ nhanh chóng khiến hai người căn bản hoàn toàn không kịp phản ứng, chờ lúc kịp phản ứng lại thì đã chậm.
Động tác nâng ly rượu của tên cầm đầu lập tức ngưng ở giữa không trung, chột dạ xấu hổ cười nói: "Huynh đệ, chỉ là nói đùa một chút thôi, đừng nghiêm túc thế chứ?"
"Lâm huynh, nhiều lời với hắn làm gì? Loại rác rưởi như hắn, cũng chỉ dám diễu võ giương oai trước mặt chúng ta, vợ của mình đều bị người khác đoạt, lại không dám tìm Cô Tô Chiến tính sổ."
Có một người khác động viên, tên kia cũng tự tin hơn, bắt đầu nói với Hàn Tam Thiên: "Đúng vậy, huynh đệ à, kẻ thù của ngươi cũng không phải chúng ta, huống hồ, ngươi biết chúng ta là ai không? Nếu ngươi dám động vào chúng ta, ngươi cũng không yên đâu!"
Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười một tiếng: "Kẻ nào dám đụng đến Phù Dao sẽ phải chết, những kẻ dám vũ nhục Phù Dao, cũng phải chết."
Hàn Tam Thiên vừa nói xong, một kiếm chém xuống, hai người kia lập tức trừng lớn hai mắt không thể tin được, đầu rơi xuống đất.
Thu hồi Ngọc Kiếm, Hàn Tam Thiên quay người ngồi xuống.
Mà lúc này, bởi vì đột nhiên có người giết người, mọi người lập tức có chút xao động, cũng không phải việc này hiếm lạ hay như thế nào, ở thế giới Bát Phương này cường giả vi tôn, mấy chuyện giết người này cũng chỉ nhỏ như con thỏ mà thôi, mà bởi vì hai người bị giết, trong thành Địa Hỏa này, hoặc nhiều hoặc ít cũng coi là danh nhân.
Người ngồi cùng bọn họ đồng thời cũng hết lời khuyên bảo, vừa một giây trước đang cùng hai người uống rượu nói chuyện, một giây sau đã âm dương xa cách, trong lúc nhất thời hắn hoàn toàn sững sờ, chờ hắn phản lại, vội vàng chàng ra khỏi khách sạn, vừa chạy, còn vừa không ngừng quay đầu nhìn lại xem Hàn Tam Thiên có đuổi theo mình không, sợ hắn đột nhiên động thủ giết cả mình.
Tiểu Đào có chút sợ hãi nhìn Hàn Tam Thiên, sau đó cúi thấp đầu xuống.
"Cô gái mà bọn họ vừa vũ nhục, là vợ của tôi." Hàn Tam Thiên nhìn tiểu Đào, giải thích.
Anh không muốn tiểu Đào bị kinh sợ bởi chuyện này nên giải thích.
"À, Hàn công tử có phu nhân rồi sao?" Tiểu Đào gật gật đầu, có chút thất vọng.
Nhưng vào lúc này, trong khách sạn đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Hàn Tam Thiên nhướng mày, lúc này, Trương Vĩnh Tiến ngồi ở bàn khách vip đang vỗ tay, khen ngợi Hàn Tam Thiên, tiểu nhị cũng nhanh chóng chạy tới hỏi Hàn Tam Thiên: "Khách quan, Trương công tử muốn hỏi ngài, xem ngài có thể nể mặt sang cùng uống chén rượu nhỏ được không?"
Hàn Tam Thiên lắc đầu, biểu thị không có hứng thủ, kéo tiểu Đào đứng dậy muốn đi.
Vừa tới cửa, Trương Vĩnh Tiến lại đuổi theo: "Huynh đệ, thân thủ tốt lắm, vừa rồi một kiếm đã giết hai tên khốn kia."
Khi Trương Vĩnh Tiến yếu thế, không ít bị hai tên kia mỉa mai và xem thường, hôm nay hắn cố ý đến nơi này uống rượu, mục đích cũng là để lên mặt với bọn họ, nhưng mình chưa động thủ, hai tên khốn kia đã bị người khác ra tay cắt đầu trước rồi.
Mặc dù Trương Vĩnh Tiến không biết vì sao người này lại giết bọn họ, nhưng kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh rồi, hắn cũng coi như đã trút giận giúp mình.
Huống hồ, thân thủ của hắn cũng không tệ, bởi vậy Trương Vĩnh Tiến có một ý tưởng.
"Có chuyện gì không?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Mặc dù Trương Vĩnh Tiến là em họ của Cô Tô Chiến, nhưng Hàn Tam Thiên là người ân oán rõ ràng, không muốn lạm sát người vô tội, nhưng, anh cũng không muốn khách sáo với những người này!
"Được, vậy ta sẽ nói thẳng, ta là Trương Vĩnh Tiến, anh họ của ta là Cô Tô Chiến, tin rằng ngươi cũng nghe nói đại sự gần đây của thế giới Bát Phương rồi chứ? Anh họ của ta sắp liên hệ với Phù Dao, kết thông gia với Phù thị."
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói: "Rồi sao?"
"Ha ha, thực không dám giấu, một khi tộc Cô Tô liên thủ với tộc Phù thị, gia tộc hai chúng ta đều sẽ trở nên vô cùng cường đại, cũng sẽ phát triển mạnh mẽ hơn ở thế giới Bát Phương, bây giờ chính là lúc cần dùng người, ta thấy ngươi cũng có vẻ bất phàm, nếu ngươi không ngại, dứt khoát tới giúp ta, ngươi thấy thế nào? Về phần đãi ngộ thì dễ nói thôi." Trương Vĩnh Tiến cười nói.
Hắn cũng có tính toán riêng, nghe nói, anh họ hắn dự định đối phó một tên phế vật đến từ trái đất, cho nên hôm nay cũng đã ra lệnh, mấy ngày sắp tới sẽ gia tăng canh phòng ở thành Phi Long. Đương nhiên Trương Vĩnh Tiến cũng muốn nhân cơ hội này để nịnh bợ anh họ của mình, cho nên muốn tạo một nhóm người của mình qua đó tiếp viện.
Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Ngươi muốn ta giúp ngươi?"
Trương Vĩnh Tiến gật gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ngươi biết ta là ai không?" Hàn Tam Thiên cười nói.
"Anh hùng không hỏi xuất xứ, ta không cần biết ngươi là ai, ngươi chỉ cần đồng ý làm việc cho ta là được rồi." Trương Vĩnh Tiến tự tin nói.
"Chỉ sợ sau khi người biết tên ta thì sẽ không nghĩ vậy nữa đâu." Hàn Tam Thiên nói.
Trương Vĩnh Tiến sững sờ, hắn có ý gì? Nhưng mà, Hàn Tam Thiên vừa nói như vậy, hắn lại rất muốn biết: "Huynh đệ, ngươi tên gì?"
"Hàn Tam Thiên!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net