Chương 1787: Đạt được cái gì
"Rõ!"
Mấy chục tên áo đen lĩnh mệnh, cùng nhau tiến lên, đánh về phía Hàn Tam Thiên.
Thực lực của mỗi tên áo đen hầu như đều là Đạo cảnh, thậm chí người là Thánh cảnh, cộng thêm mấy chục người phối hợp ăn ý, cho dù là người Phiêu Miểu cảnh cũng rất khó áp chế đối bọn họ tuyệt đối được!
Diệp Vô Hoan đã chịu thua thiệt trong tay Hàn Tam Thiên nhiều rồi, chỉ có thể lợi dụng thủ hạ của mình để tiêu hao sức lực của Hàn Tam Thiên, đồng thời mình cũng mượn cơ hội để quan sát xem trên người Hàn Tam Thiên có gì Cổ quái.
Tần Thanh Phong nhìn thấy tình huống này, lập tức lo lắng, ông ta biết bây giờ Hàn Tam Thiên có áo giáp Bất Diệt trợ giúp, phòng ngự cực mạnh, nhưng bây giờ Hàn Tam Thiên cũng có một vấn đề trí mạng, đó chính là không có năng lực công kích.
Một khi bị giằng co kéo dài, rất nhanh Hàn Tam Thiên sẽ vì năng lượng không đủ mà mệt mỏi, mà với loại cao thủ như Diệp Cô Thành, chắc chắn sẽ tìm được sơ hở của Hàn Tam Thiên, đến lúc đó phòng ngự của áo giáp Bất Diệt rất có thể sẽ mất đi hiệu lực.
Nhưng, có những lúc, có nhiều thứ chưa từng có người nào có được, thì sẽ không thể nào tưởng tượng nổi vật này mạnh đến không hợp thói thường cỡ nào, biến thái cỡ nào!
Đối mặt với công kích của mấy chục tên áo đen, Hàn Tam Thiên cười lạnh, một tay một cái kết ấn, trực tiếp từ bỏ tất cả phòng ngự, bước nhanh tới một người áo đen gần nhất, chỉ tay một cái, một đạo kim sắc trực tiếp phóng ra từ trong tay anh, đánh cho người áo đen trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Mà gần như đồng thời, những người áo đen khác cũng toàn bộ tiến công đến, trên người Hàn Tam Thiên lóe lên kim quang, những cái pháp thuật kia trong nháy mắt bị kim quang thôn phệ!
Mà Hàn Tam Thiên lật tay lại phất qua một cái, một nhóm người áo đen ngã xuống đất ngay lập tức, sau đó cũng hóa thành tro bụi giống người trước đó.
Thấy cảnh này, Tần Thanh Phong sợ ngây người.
Đây là lực lượng quỷ gì vậy?!
Những người áo đen này mặc dù là thủ hạ, nhưng tất cả đều là tinh anh, bọn họ liên hợp công kích, vậy mà tại Hàn Tam Thiên cũng không cần tránh, lực lượng của bọn họ tan thành mây khói, không hề có tác dụng. Càng khiến người ta ngạc nhiên là, đám người này ở trước mặt Hàn Tam Thiên, giống như sâu kiến, một chiêu trực tiếp bị hóa thành tro bụi?
Người cũng đang chấn kinh vạn phần còn có Diệp Vô Hoan!
Lúc này hắn còn đang phát run, hoành hành ở thế giới Bát Phương đã mấy chục năm nay, cho dù là tộc trưởng của gia tộc lớn cũng chưa từng khiến hắn có loại cảm giác này.
Kia đều là thủ hạ đắc lực của mình!
Vậy mà, vậy mà bị giết chỉ sau một chiêu!
Cho dù với tu vi của hắn, cũng tuyệt đối không thể làm được!
Đột nhiên hắn phát hiện, kế hoạch mà mình cho là rất hoàn mỹ, bây giờ trước thực lực tuyệt đối, là hoang đường và nực cười cỡ nào.
"Cái này... Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Cho dù là cao thủ Không Động cảnh, cũng tuyệt đối không thể biến thái như thế, bảo tàng Bàn Cổ, ngươi... nhất định là ngươi đã lấy được bảo tàng Bàn Cổ, là nó phát huy tác dụng, là nó phát huy tác dụng, ranh con, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc thì người đạt được cái gì?" Diệp Vô Hoan điên cuồng, cảm xúc của hắn là không cam lòng và phẫn nộ.
Hàn Tam Thiên càng biến thái như thế, hắn càng khó chịu, bởi vì nếu như người đạt được bảo tàng là hắn, vậy tương lai hắn sẽ có được thành tựu phi phàm cỡ nào.
Nhưng vì sao, vì sao lại để tên nhãi này đạt được?!
"Muốn biết sao?" Hàn Tam Thiên dừng lại, nghiêng mặt cười một tiếng, giống như tử thần nhìn Diệp Vô Hoan.
Bên cạnh hắn vốn có mấy chục tên áo đen, bây giờ chỉ còn lại không tới năm tên, run lấy bấy đứng tại chỗ, muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại run rẩy, mềm nhũn không còn tí sức lực nào, chỉ có thể sợ hãi nhìn Hàn Tam Thiên,
Nhìn thấy ánh mắt Hàn Tam Thiên, Diệp Vô Hoan khẽ giật mình, nhưng ma chướng trong lòng lại làm hắn gật đầu: "Muốn!"
"Xuống địa ngục đi, xuống đó sẽ biết đáp án." Hàn Tam Thiên trào phúng cười một tiếng, giơ tay chém xuống, năm tên áo đen bên cạnh trong nháy mắt biến mất trong luồng kim quang, ngay sau đó anh đột nhiên tăng tốc độ, bay thẳng về phía Diệp Vô Hoan.
Diệp Vô Hoan tức chết đi được, lại bị tên nhóc này chơi xỏ nữa, nhưng đối mặt với Hàn Tam Thiên đang xông lên, hắn cũng không dám khinh thị, vội vàng thôi động tất cả năng lượng trong cơ thể, phóng xuất ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình.
Trên nền tuyết, Hàn Tam Thiên mang theo kim quang đánh tới, Diệp Vô Hoan cũng vận khởi tất cả năng lượng màu xanh bên trong cơ thể, khi hai cỗ năng lượng va chạm vào nhau lúc, sóng xung kích mạnh mẽ trực tiếp làm mặt đất nổ ra hố to rộng trăm mét, ba người tiểu Đào, Vương Tư Mẫn, cũng trực tiếp bị đẩy ra xa mấy chục mét.
Sau khi nổ tung, Hàn Tam Thiên và Diệp Vô Hoan đứng ở cách xa nhau mười mét, Hàn Tam Thiên vẫn đứng chắp tay, Diệp Vô Hoan lạnh lùng nhìn hắn, dưới chân, máu tươi tí tích nhỏ xuống đất từng giọt.
"Thắng... Thắng rồi?" Tần Thanh Phong lồm cồm bò dậy ngồi bệt dưới đất, không thể tin nổi nhìn hai người đang đứng trong cái hố, trong mắt tràn đầy đều là không thể tin được.
"Hắn... hắn. " Vương Tư Mẫn càng là kinh ngạc nói không ra lời, nàng không thể nào tưởng tượng được, tại thành Thiên Hồ này, lại còn có người có thể làm Diệp Vô Hoan bị thương!
Trong hố lớn, Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ, ngươi còn muốn biết nữa không?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net