Chương 1780: Phá trận
"Nước mắt thần tiên?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
Từ Hải gật nhẹ: "Tin chắc rằng ba năm trước bị một đám người áo đen tấn công. Trong trận hỗn chiến đó, nhất định lão tộc trưởng đã đưa tộc trưởng mới tới lối thoát bí mật của bổn thôn để nàng rời khỏi nơi này, để thân phận của nàng không bị bại lộ, cho nàng ăn nước mắt thần tiên, quên đi ký ức đau khổ ở nơi này, lại có thể giấu kín bản thân."
"Có thuốc giải không?"
"Có!" Từ Hải nói: "Tất cả bí mật của tộc Bàn Cổ, từ việc lớn đến việc nhỏ của búa Bàn Cổ đều được ghi chép lại, nhưng phần ghi chép này đều ở chỗ tộc trưởng. Mặc dù nàng là tộc trưởng mới nhưng rõ ràng nàng chưa thực hiện bất kỳ nghi thức lên ngôi gì, vì vậy nhất định không có những truyền thừa khác, nên mọi thứ còn ở chỗ lão tộc trưởng. Nhưng lão tộc trưởng đã chết."
Vương Tư Mẫn nói: “Vậy đơn giản mà, chờ sáng mai chúng ta đi hỏi quỷ hồn của lão tộc trưởng không phải là được rồi hả?"
Hàn Tam Thiên nhướng mày, rất rõ ràng, anh cảm thấy chuyện đó không thể nào.
Từ Hải đau khổ thở dài một tiếng nói: "Thủ lĩnh của đám người áo đen kia, sau khi thảm sát thôn xong, một mặt không đạt được bảo tàng từ chỗ bọn ta nên thẹn quá hóa giận, một mặt cũng muốn che giấu tội ác. Vì vậy đã bày ra một trận luyện ngục ở chỗ này, nhốt tất cả vong hồn của người tộc Bàn Cổ đã chết ở đây, vĩnh viễn ở chỗ này, ngày đêm bị hành hạ."
Tần Thanh Phong chau mày, thấy Hàn Tam Thiên nhìn mình, ông ta lắc đầu, ý bảo mình chưa từng làm vậy: "Đại trận luyện ngục là một loại quỷ thuật luyện hồn của thế giới Bát Phương. Có thể rút toàn bộ ký ức tốt đẹp của vong hồn bị vây nhốt, khiến vong hồn vĩnh viễn đắm chìm trong hồi ức chỉ có đau khổ. Dần dà, oán khí của vong hồn sẽ càng lúc càng lớn, người bày trên có thể hấp thụ những oán khí này để tăng cường thực lực của mình."
Vương Tư Mẫn nhướng mày: "Trên đời còn có loại tà thuật ghê tởm như vậy hả? Kẻ tàn sát thôn dân thật sự nên bị bầm thây vạn đoạn, chết không yên lành."
Từ Hải gật đầu: "Bởi vì ngoài mặt thân phận của ta là con trai trưởng thôn, những kẻ xấu xa kia liền cho rằng ta là tộc trưởng kế nhiệm. Vì vậy, bọn họ giữ lại mạng của ta, cũng nhốt ta trong đại trận luyện ngục, mỗi đêm nhìn đồng tộc của mình đau khổ giãy giụa trong vực sâu, ép ta nói ra bí bảo của tộc Bàn Cổ."
Trong ba năm nay, mỗi ngày Từ Hải trơ mắt nhìn tộc mình như thế, thể xác và tinh thần gần như tan vỡ. Vì vậy buổi sáng hắn sẽ thừa dịp đại trận luyện ngục tạm dừng hoạt động, sắp xếp lại những ký ức tốt đẹp bị trận pháp hút ra xây dựng cảnh tượng năm xưa của thôn Vô Ưu.
Một mặt, đó là cách tốt nhất để Từ Hải tự an ủi mình, không phải kẻ bắt cóc không chú ý tới những chuyện này, bọn họ không ngăn cản là vì thôn Vô Ưu giả có thể lừa bịp một vài người xông tới chỗ này, che giấu chân tướng. Đồng thời, Từ Hải cũng cần phát tiết một chút, ép chết Từ Hải, với bọn họ cũng không có lợi ích gì.
Hàn Tam Thiên hơi cắn răng, mấy kẻ độc ác này giết người hành hung thì thôi, còn dùng cách ác độc tần nhẫn như vậy bức hại thôn dân thôn Vô Ưu.
Giết người lấy roi đánh thi thể, suy cho cùng cũng chỉ như vậy mà thôi.
"Nhưng những ký ức còn sót lại này trên cũng không hoàn chỉnh, thậm chí rất nhiều cái chỉ trong chốc lát. Vì vậy, đa phần bọn họ đều lưu lại ở khoảng thời gian ngắn ngủi đó." Từ Hải nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu: "Thế nên, tiểu nhị và trưởng thôn không nhận ra Tiểu Đào, thật sự không phải bọn họ đang nói dối, mà là thực tế trong ký ức sót lại của bọn họ chỉ có mấy ngày như vậy, thậm chỉ có lẽ chỉ có ký ức một ngày."
Nhìn Từ Hải gật đầu. Cuối cùng Hàn Tam Thiên cũng hiểu tại sao lúc trước khi hỏi tiểu nhị và trưởng thôn, rõ ràng nhiều khi câu trả lời của bọn họ khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng Hàn Tam Thiên nghiêm túc quan sát dáng vẻ bọn họ nói chuyện. Dáng vẻ đó, rõ ràng không giống như đang nói dối.
Hiện tại, Hàn Tam Thiên thoải mái, đúng là bọn họ không nói dối, mà do bọn họ không có ký ức về rất nhiều người và việc. Thậm chí bạn hỏi cha mẹ họ là ai, hoặc bạn hỏi bất kỳ chuyện gì nằm ngoài phạm vi ký ức đó, họ cũng không biết.
Chăng qua, người bình thường ai lại hỏi vậy chứ?!
"Đúng vậy." Từ Hải xác nhận: "Quả thật vong hồn trưởng thôn không khác gì đại quân vong linh xung quanh ta, bị đại trận luyện ngục hủy hoại ba năm, ông ấy không khác gi cái xác không hồn."
"Vậy ý ngươi là, không còn ai biết thuốc giải của nước mắt thần tiên?" Vương Tư Mẫn kinh ngạc hỏi.
Từ Hải gật đầu: "Ít nhất, hiện tại là thế."
"Móa!" Hàn Tam Thiên cắn răng, cực kỳ không cam lòng, làm cả buổi, phí nhiều công sức như vậy, kết quả lại là công dã tràng sao?!
Lúc này, Tần Thanh Phong không lên tiếng nãy giờ lại mở miệng: "Ta có cách."
Ba người cùng Từ Hải mừng rỡ lại khó tin nhìn về phía Tần Thanh Phong: "Ngươi có cách?"
Tần Thanh Phong gật đầu, nhìn Từ Hải nói: "Đúng vậy, nhưng, ngươi phải hi sinh."
Từ Hải gần như không cần nghĩ ngợi, vô cùng kiên định nói: "Chỉ cần có thể giúp tộc trưởng mới và chân thần, cho dù muốn Từ Hải lên núi đao xuống chảo dầu, Từ Hải cũng sẽ không nói nửa chữ không."
"Vật âm tà sợ nhất là đồ bẩn, mà điểm trọng tâm của một trận pháp chính là mắt trận. Nếu Từ Hải đã có thể khống chế những vong linh này cho thấy hắn chính là mắt trận, vì vậy, biện pháo ngược lại không khó."
Tần Thanh Phong nói xong, đưa mắt nhìn Vương Tư Mẫn và Tiểu Đào.
Vương Tư Mẫn sững sờ: "Sao thế?"
Tần Thanh Phong cười thần bí, kéo Hàn Tam Thiên bắt đầu hành động.
Muốn phá luyện ngục chi trận, tuy rằng quả thực rất khó, dù sao không tìm được mệnh môn trận pháp, phá trận chỉ là nói suông. Nhưng Hư Vô tông là cao thủ dùng trận, Tần Thanh Phong thân là Thất trưởng lão của Hư Vô tông, tất nhiên nghiên cứu khá kỹ từng trận pháp.
Dù trận pháp có quái dị hơn nữa, có kỳ lạ hơn nữa cũng không thay đổi bản chất, vì vậy việc Tần Thanh Phong phải làm chính là động tay động chân.
Tây Nam Bạch Hổ sát, Đông Phương Thanh Long môn, đó là những mắt xích quan trọng nhất của hầu hết trận pháp. Tần Thanh Phong cắm cờ lệnh vào hai của đó, sau đó lệnh Vương Tư Mẫn và Tiểu Đào gỡ đai nguyệt sự trên người xuống, chia ra đặt bên dưới hai lá cờ nhỏ.
Tần Thanh Phong cầm hai lá cờ nhỏ khác trong tay, phất một cái, cờ nhỏ cắm ở hai vị trí lập tức nổ tung!
Mà gần như cùng lúc đó, trên người Từ Hải cũng lập tức nổ ra hai lỗ máu. Cả bầu trời cũng đổi màu, thôn Vô Ưu cũng chìm trong màu đỏ như máu.
"Phá trận chỉ có thể duy trì mười phút, Từ Hải, mau tìm ra trưởng thôn."
Từ Hải cố nén đau nhức dữ dội trên người, gật đầu, sau đó nhắm mắt suy nghĩ. Trên vùng đỏ máu phía xa, một bóng người loạng chà loạng choạng bước ra.
Mà cùng lúc đó, trong phủ đệ nào đó ở thành Thiên Hồ, một người đàn ông trung niên nhướng mày: "Có người phá trận pháp của ta, đến thôn Vô Ưu!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net