Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 973: Chương 974




Bùi Nguyên Minh không ngồi xuống mà chỉ đứng im tại chỗ.

Hạ Cẩm Đường cũng không để ý mà vẫn thản nhiên uống trà rồi nói: “Tính tình của bà cụ là vậy đó, đối với những người mà bà ấy không thích thì sẽ không muốn nói chuyện cùng. Còn Hạ Vân ư, vốn dĩ trước đây cô ấy chính là cháu gái cưng của bà cụ nhưng chỉ vì dính dáng đến anh mà đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu ở Yến Kinh rồi. Anh có thể nói cho tôi biết anh sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây?”

Bùi Nguyên Minh nhíu mày nói: “Tôi với Hạ Vân hoàn toàn trong sạch, chúng tôi..."

Hạ Cẩm Đường không đợi cho Bùi Nguyên Minh nói hết cầu đã phì cười nói: “Bùi Nguyên Minh à, chúng ta đều là đàn ông với nhau cả. Có một số chuyện anh cứ bắt tôi phải nói huych toẹt ra là sao vậy? Anh một tiếng thư ký Vân, hai tiếng cũng thư ký Vân. Có những chuyện làm gì đến lượt thư ký nhúng tay vào chứ? Những lời này không phải là tôi nói với anh đâu mà chính là những lời đồn đại đầy rẫy ngoài kia kìa."

Nghe Hạ Cẩm Đường nói vậy thì Bùi Nguyên Minh không nói gì, rõ ràng những lời đồn đại đó là muốn nhằm vào anh mà.

Còn Hạ Vân thì há miệng tức giận tới nỗi thở hồng hộc nhưng vẫn chưa nói gì.

Hạ Cẩm Đường lại tiếp tục nói: “Nếu các ngươi đã thừa nhận có liên quan với nhau thì tôi cũng không thèm quan tâm xem quan hệ giữa hai người là quan hệ như thế nào, nhưng nhà họ Hạ chúng tôi cần phải giữ thể diện nữa. Cho nên anh hãy nói đi, anh dự định sẽ giải quyết việc này như thế nào? Chỉ cần anh cho chúng tôi một câu trả lời hợp tình hợp lý thì nói không chừng sau này nhà họ Hạ chúng tôi sẽ còn nâng anh lên tận mây xanh nữa đó. Còn nếu như anh giải quyết không thỏa đáng thì... Thế Tử Minh à, anh là người thông minh mà. Chắc anh cũng biết đắc tội với một dòng họ quyền quý thì sẽ có hậu quả như thế nào rồi chứ?” 

Nghe anh ta nói vậy thì rốt cuộc Hạ Vân cũng nói: “Anh Cẩm Đường à, anh hiểu lầm rồi. Thật ra em với tổng giám đốc Minh chỉ là quan hệ giữa cấp trên cấp dưới chứ không hề có chuyện yêu đương gì ở đây cả." “Vậy tại sao em lại từ chối lời cầu thân của Lý Thành Đức? Chẳng lẽ em không biết rằng chuyện đám hỏi này đối với chúng ta chính là trách nhiệm cần phải gánh vác trên vai sao? Em đã hưởng thụ những thành quả và lợi ích to lớn mà nhà họ Hạ đem lại thì phải có trách nhiệm trả ơn chứ? Những chuyện liên quan đến lợi ích của cả dòng họ như vậy em có quyền từ chối sao?"

Hạ Vân im lặng không nói gì, đây chính là chỗ bất đắc dĩ của một dòng họ danh giá.

Hạ Cẩm Đường nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Vân thì thở dài rồi nói: “Bây giờ tôi sẽ đưa ra hai phương án cho hai người lựa chọn. Phương án thứ nhất là nội trong một tháng nữa hai người sẽ phải làm lễ kết hôn, hơn nữa Bùi Nguyên Minh phải đến nhà họ Hạ ở Yến Kinh ở rể. Phương án thứ hai là chứng minh cho mọi người thấy Lý Thành Đức không xứng với Hạ Vân, nếu không thực hiện được thì đừng nói là anh mà ngay cả tập đoàn Thiện Nhân cũng sẽ bị chôn vùi theo."

Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nhìn Hạ Cẩm Đường với vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Ý của anh là kêu tôi tiêu diệt Lý Thành Đức phải không?" "Điều này không phải là cũng rất hợp với ý của anh sao? Lý Thành Đức chính là đại diện cho ý chí của Lý Hạnh Mai, chỉ cần Lý Thành Đức bị đánh bại thì xem như đã chặt đứt một cánh tay của bà ta rồi. Nghe anh nói thì tôi biết chắc anh sẽ không có dự định cưới Hạ Vân của nhà chúng tôi nên tôi sẽ từ từ xem hai người giải quyết chuyện này như thế nào đây." Hạ Cẩm Đường nói xong thì đứng lên, vừa mỉm cười vừa vỗ vỗ vào vai của Bùi Nguyên Minh rồi sau đó dẫn theo người nhà họ Hạ đi thẳng.

Nếu lấy sức mạnh kinh tế để nói thì nhà họ Hạ là một dòng họ đứng thứ nhất ở Đà Nẵng nên quả thật bọn họ không xem ai ra gì cả.

Đợi cho người của nhà họ Hạ đi khỏi, Hạ Vân mới nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt khó hiểu, một lúc lâu sau cô ta mới nói: "Tổng giám đốc Minh, anh chịu ra mặt giúp tôi khiến tôi rất cảm động. Có điều anh đã có vợ rồi, thật sự không cần thiết phải giúp tôi làm những chuyện như vậy. Tôi sẽ nghĩ cách để giải thích rõ ràng với nhà họ Hạ ở Yến Kinh rằng việc này không liên quan gì đến anh."

Trong đôi mắt của Hạ Vân ánh lên sự cầu xin khiến Bùi Nguyên Minh nhìn thấy định nói gì đó nhưng anh lại thôi. Cuối cùng anh chỉ có thể gật đầu trả lời Ha Vân: “Tôi hiểu rồi, vậy tôi đi trước đây. Nhưng cô cứ yên tâm đi, Bùi Nguyên Minh tôi nói được là làm được, những chuyện tôi đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện bằng được."

Đợi Bùi Nguyên Minh đi khuất thì từ góc sân có một bóng dáng từ từ xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.