*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Diêu Kỳ không hổ là người đã từng du học nước ngoài về, có thể nói là rất biết ăn nói.
Nếu như là người bình thường thì lúc này đã sớm bị cô ta nói đến mức phải kiếm cái lỗ nào đó mà chui vào rồi.
Nhưng Bùi Nguyên Minh đã quen với những lời nói kiểu này từ lâu nên anh không hê có chút cảm giác gì.
Bùi Nguyên Minh nhìn Lục Diêu Kỳ qua kính chiếu hậu rồi nói với vẻ đầy hứng thú: “Nếu như tôi thích bám váy thì sao?”
“Vậy thì đích thân tôi sẽ xử lý anh”
Lục Diêu Kỳ lạnh lùng nói.
Bùi Nguyên Minh nhún vai rồi nói: “Bà chị à, cô đi du học ở nước ngoài là học giết người sao? Còn nói xử lý tôi, chỗ chúng tôi là xã hội pháp trị đói" “Anh không cần phải môm mép, đến lúc đó tôi tự khắc sẽ đưa cho anh một khoản tiên để anh rời khỏi Tuyết Dương”
“Anh cứ yên tâm, số tiền này tuyệt đối đủ để anh ăn đến lúc chết”
“Chỉ cần anh đồng ý rời khỏi Tuyết Dương thì giá cả không phải là không thể thương lượng”
Lục Diêu Kỳ lạnh lùng nói.
Bùi Nguyên Minh cạn lời đành nói: “Bà chị, vấn đề là cô nói xem tại sao chúng tôi nhất định phải ly hôn chứ? Không thể hòa bình một chút, thân thiện một chút sao?”
“Điều quan trọng nhất là bây giờ ba mẹ vợ của tôi đều đã không để tâm đến chuyện này nữa rồi”
“Cô là người ngoài mà nói chuyện này không cảm thấy giống chó mà đi lo chuyện bao đồng của chuột sao?”
“Anh...
Lục Diêu Kỳ bị Bùi Nguyên Minh quật lại một câu thì tỏ vẻ khó chịu và nói: “Anh không muốn ly hôn cũng không phải là không được, nhưng anh là một thằng đàn ông, nhất định phải có sự nghiệp, nếu không thì tôi sẽ không công nhận anh!”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười rôi nói: “Cơ may của Tuyết Dương có được bây giờ đều là do tôi cho cô ấy, hơn nữa cũng là tôi luôn âm thâm ủng hộ cô ấy, như vậy còn chưa đủ sao?”
Lục Diêu Kỳ nghe Bùi Nguyên Minh nói ra những lời không biết xấu hổ đó thì sắc mặt của cô ta càng lúc càng trở nên khó coi hơn.