Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 843: Chương 844




“Cậu…”

Sau khi bị Bùi Nguyên Minh làm cho nghẹn họng, cả nhà họ Trịnh run lên vì tức giận.

Trịnh Chí Dụng trực tiếp chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi rủa: “Cho dù chúng tôi tiêu sạch thì đã sao? Đây là chuyện tên ở rể như mày có thể chất vấn sao? Đừng có chọc cười người khác nữa!”

“Mỗi ngày mày đều ăn uống đồ thừa của bọn tao, lại còn dám nói ra những lời này, mày còn có mặt mũi không?”

Lúc này Trịnh Chí Dụng có suy nghĩ muốn mặc kệ, dù sao hiện tại đòi tiền thì anh ta không có, chỉ có một cái mạng này thôi.

Hơn nữa, người đứng đầu nhà họ Trịnh là ông cụ Trịnh, có chuyện gì thì cứ để ông ta gánh vác là được.

Trịnh Chí Dụng này chính là không sợ đấy. “Mong rằng lát nữa can đảm của anh vẫn sẽ lớn như bây giờ.” Bùi Nguyên Minh cười nhẹ.

“Im đi! Bùi Nguyên Minh, mày muốn đến xem trò cười của tao chứ gì? Đừng có nằm mơ!”

“Trịnh Chí Dụng tao là ai? Tao là loại người sẽ không bao giờ chịu khuất phục đâu. Làm sao mày có thể thấy được chuyện cười của tao?”

“Mày cho là tao cũng là loại vô tích sự như mày sao?”

Ông cụ Trịnh trông có vẻ hài lòng, xem ra người có nhiều quyết tâm nhất trong cái nhà này chính là Trịnh Chí Dụng.

Rõ ràng là họ Trịnh đã kiệt quệ cùng đường, nhưng anh ta vẫn mạnh mẽ như vậy.

Đúng lúc này, trước cửa biệt thự đột nhiên có một hàng xe Lexus dừng lại, sau đó Lôi Tuấn Quang mang theo một nhóm người chậm rãi đi vào biệt thự nhà họ Trịnh.

Lúc này, trên mặt Lôi Tuấn Quang lộ ra vẻ ngưng trọng, khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh từ xa, anh ta vô thức cúi đầu chào.

Thấy được Lôi Tuấn Quang đã tới, người nhà họ Trịnh đều cảm thấy lo lắng.

Họ đã tham dự buổi lễ ngày hôm qua, đương nhiên liền nhận ra Lôi Tuấn Quang.

Nhìn thấy lúc này Lôi Tuấn Quang đột nhiên lại hướng về phía người nhà họ Trịnh mà cúi chào.

Nhà họ Trịnh vốn đang lo sợ lúc này có chút kinh hãi liếc nhìn nhau, tất cả đều có chút hoài nghi.

Lôi Tuấn Quang, vị phó tổng giám đốc đầu tiên của Tập đoàn Thiện Nhân, có địa vị dưới một người trên vạn người trong Tập đoàn Thiện Nhân. Anh ta thế mà lại cung kính cúi chào về phía người nhà họ Trịnh.

Lẽ nào chỉ sau một đêm mà Trịnh Tuyết Dương đã đổi ý rồi?

Hoặc là, đêm qua Thế tử Minh đã nghĩ ra rằng nếu không thể kết hôn với Trịnh Tuyết Dương, anh ta có thể kết hôn với bất kỳ người con gái nào khác của nhà họ Trịnh?

Với cái ý nghĩ điên rồ này, một số cô gái trẻ trong gia đình họ Trịnh bắt đầu vội vàng trang điểm.

Tuy rằng khả năng này chỉ có một phần vạn, nhưng bọn họ vẫn rất mong chờ phần khả năng này.

Vì đó sẽ là cách duy nhất để họ bay lên đầu cành trở thành phượng hoàng. “Phó tổng giám đốc Quang, xin hỏi đây có phải là…”

Lúc này, ngay cả ông cụ Trịnh cũng buộc mình phải bình tĩnh mà bước tới hỏi.

Lôi Tuấn Quang cũng không thèm nhấc mắt lên nhìn, nhàn nhạt nói: “Các người hẳn nên biết thân phận của tôi.”

“Ngoài ra, tôi muốn nói với các người một chuyện. Lễ vật hỏi cưới tặng cho nhà họ Trịnh, bao gồm cả biệt thự này, đều do nhà họ Bùi thay mặt cho thế tử của tôi đưa tới.”

Ông cụ Trịnh nở một nụ cười nhẹ.

Lôi Tuấn Quang giải thích mọi thứ theo cách này dường như không giống thái độ đến nhà hỏi tội.

Lúc này ông ta cười nói: “Đương nhiên, chúng tôi đều hiểu lễ vật này là của Thế tử Minh.” “Vậy những lễ vật kia đâu rồi?” Lôi Tuấn Quang tiếp tục hỏi.

Trong lòng ông cụ Trịnh có chút không cam lòng, nhưng vẫn cố cười nói: “Đương nhiên vẫn ở đó, chẳng hạn như biệt thự này, chúng tôi chăm sóc rất tốt, có điều…”

“Vậy được rồi.” Lôi Tuấn Quang trực tiếp ngắt lời ông cụ Trịnh.

“Hôm nay tôi đến cũng không có mục đích gì khác.”

“Tôi nghe nói rằng nhà họ Trịnh các người đã cắt đứt quan hệ với cô Trịnh Tuyết Dương, mà lễ vật này vốn là tặng cho cô Trịnh Tuyết Dương.”

“Vì vậy cậu chủ bảo tôi đến lấy lại lễ vật.”

Bùng nổ.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu, nhưng vừa rồi nhà họ Trịnh nhìn thấy một chút hy vọng, lúc này trong đầu mỗi người đều như có sấm sét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.