Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 802: Chương 803




Lê Văn Hiện nghe vậy thì khẽ cười lạnh, vốn dĩ anh ta đã khinh thường người như Bùi Nguyên Minh. nên không muốn nói chuyện cùng anh nữa mà quay sang nói với Trịnh Tuyết Dương với vẻ mặt nghiêm túc: “Chị Tuyết Dương à, chị nên nghe theo lời khuyên chân thành của tôi đi. Cái tên chồng ở rể này của chị nhất định là kẻ vô tích sự rồi. Nếu tôi là chị thì sẽ ngay lập tức đá anh ta bay ra khỏi cửa, chỉ có như vậy thì chị mới có thể bắt đầu lại từ đầu được. Tôi thật sự muốn tốt cho chị nên mới khuyên chị chân thành như vậy, còn những người khác chỉ nhìn chị rồi chê cười mà thôi.”

Lê Văn Hiên làm bộ ra vẻ rất lo lắng, giống như thật sự quan tâm đến hạnh phúc của Trịnh Tuyết Dương vậy.

La Vĩnh Toàn cũng đứng bên cạnh cười nói: “Đúng vậy. Cô Tuyết Dương là người trẻ tuổi xinh đẹp lại xuất sắc như vậy hơn nữa sự nghiệp lại thành công rực rỡ, tên đàn ông này sao xứng đôi với cô chứ? Cô nên suy nghĩ đến một vài người đàn ông chân chính, họ chẳng những có thể chăm sóc cho cô mà còn có thể giúp ích cho sự nghiệp của cô mới phải.”

Nói xong những lời này La Vĩnh Toàn hơi đứng ưỡn ngực với ý tứ đã rất rõ ràng chính là tỏ vẻ anh ta là người đàn ông chân chính xuất sắc. Rõ ràng hai người họ là có chuẩn bị mà đến chứ không phải là trùng hợp ngẫu nhiên gặp mặt ở đây.

Trịnh Tuyết Dương vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng nói: “Đó là chuyện riêng của tôi, không đến phiên người ngoài như anh xen vào. Hơn nữa tôi cảm thấy Bùi Nguyên Minh rất tốt, chúng tôi đang ăn cơm rất vui vẻ. Phiền hai người hãy đi chỗ khác đừng quấy rầy chúng tôi nữa.”

Đột nhiên Lê Văn Hiên cười khùng khục: “Trịnh Tuyết Dương à, chị có thể tỉnh táo lại một chút được không? Anh ta rất tốt sao? Ngay cả bữa cơm này anh ta cũng không trả nổi tiền nữa là. Các người có biết một bữa cơm ở đây có giá bao nhiêu không, ít nhất cũng là bảy mươi triệu đó. Tôi nói cho chị nghe nè, ma đói mãi mãi là ma đói. Quạ đen sao có thể biến thành phượng hoàng được chứ?”

Trịnh Tuyết Dương thật sự rất tức giận nói: “Chúng tôi ăn cơm như thế nào và trả tiền ra sao thì đó là chuyện của chúng tôi, không có liên quan đến người ngoài như cậu. Mời các người đi cho.”

Lê Văn Hiện khẽ thay đổi sắc mặt, còn La Vĩnh

Toàn cũng sa sầm mặt mũi.

Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nói: “Hai người bị ngốc hay là bị điếc vậy? Nghe không hiểu ý tứ của vợ tôi sao? Cô ấy bảo mấy người cút đi kìa.”

“Anh… được lắm.” Lê Văn Hiên nghe Bùi Nguyên Minh nói trắng ra như vậy thì sắc mặt của anh ta tái nhợt, không thể giả bộ được nữa. Giờ phút này anh ta chỉ có thể xoay người rời khỏi đó mà thôi.

Còn La Vĩnh Toàn cũng nhìn Trịnh Tuyết Dương với vẻ mặt kỳ quái rồi sau khi liếc cô một cái sắc như dao thì cũng cất bước theo Lê Văn Hiện.

Hai người họ đi tới bên ngoài đại sảnh nhà hàng thì La Vĩnh Toàn mới cười lạnh nói: “Văn Hiên à, xem ra tên Bùi Nguyên Minh này không hề nể mặt anh một chút nào hết.”

Lê Văn Hiện lạnh lùng nói: “Vốn dĩ tôi nghĩ Bùi Nguyên Minh là người biết tiến biết lui thì sẽ buông tha cho anh ta nhưng bây giờ xem ra tôi phải thực hiện theo kế hoạch sớm hơn dự định rồi. Nhất định tôi sẽ chăm sóc anh ta thật chu đáo.”

Sau khi Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương ăn tối xong thì đang đi dạo trên bờ biển. Đột nhiên Bùi Nguyên Minh nhận được một cuộc gọi từ số lạ, dĩ nhiên là Lê Văn Hiên gọi đến rồi. “Bùi Nguyên Minh à, chuyện lúc nãy là do tôi không tốt. Thành thật xin lỗi anh, mong anh bỏ qua cho tôi được không ạ?”

Bùi Nguyên Minh nghe mà vẻ mặt không khỏi lộ vẻ khó hiểu, sao tự nhiên Lê Văn Hiện vừa mở miệng lại nói chuyện khách sáo như vậy nhỉ?

Anh ta vẫn kiên nhẫn giải thích với Bùi Nguyên Minh: “Lúc nãy sau khi trở về nhà thì tôi đã bị mẹ với Văn Văn dạy dỗ cho một trận rồi. Họ nói mọi người đều là người thân thích, tôi không dìu dắt cho anh thì thôi đi lại còn không giữ thể diện cho anh nữa… Sau sự việc này tôi đã nhận ra sai lầm của bản thân rồi, cho nên đêm nay tôi quyết định sẽ dẫn anh đến tham gia bữa tiệc gặp mặt sa hoa của tư nhân tổ chức. Những người tham gia bữa tiệc này đều là những nhân vật có máu mặt của tập đoàn Thiện Nhân. Anh cũng nên làm quen với họ để sau này biết đâu có cơ hội xin được việc làm hay gì gì đó, khỏi phải ăn bám vợ nữa. Đúng không nào?”

Không biết Bùi Nguyên Minh nghĩ gì mà khẽ nhếch miệng cười rồi nói: “Được, bất kể ở đâu tôi cũng sẽ đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.