Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 766: Chương 767




Toàn thân Trịnh Tuyết Dương cũng khe khẽ run lên, trên mặt đều lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Cô có thể chấp nhận nói chuyện to tiếng, vô sự chẳng làm nên trò trống gì.

Nhưng cô tuyệt đối không thể nào chấp nhận rằng chồng mình lại là một tên trộm, là một tên ăn cắp!

Lúc này, sắc mặt của Thanh Khánh cũng vô cùng khó chịu: “Bùi Nguyên Minh, bây giờ nhất bả thủ của Đà Nẵng tổng cảnh thự, nhất bả thủ của Dương Thành cảnh thự đều đang ở đây!”

“Lúc này, cậu mau mau giải thích vấn đề rõ ràng “Đúng là thứ đồ con hoang chẳng ra gì!”

Suy cho cùng đây cũng không phải là Thanh Khánh suy nghĩ cho Bùi Nguyên Minh, nhưng nếu như trong bữa tiệc thọ yến của bà cụ Thanh xuất hiện món quà là thứ không sạch sẽ, vậy mặt mũi của nhà họ Thanh coi như bị mất sạch cả rồi!

Cho nên, bây giờ cách tốt nhất chính là, bảo Bùi đi!”

Nguyên Minh trả lại đồ đã ăn trộm, đồng thời cầu xin để nhận được sự tha thứ của Nạp Hoàng Chi.

Chỉ có như vậy, mới có thể hạ thấp mức độ ảnh hưởng của chuyện này tới mức thấp nhất.

Thật không ngờ Bùi Nguyên Minh lại bật cười: “Bà cụ, cháu có thể đảm bảo với bà, lai lịch của món đồ này hoàn toàn sạch sẽ, tuyệt đối không phải đồ gì dơ bẩn!” “Bà mau chóng dùng sớm đi, cho dù bây giờ dùng luôn cũng không sao cả!” “Cậu nói thật sao?”

Nghe vậy, bà cụ Thanh có phần sửng sốt, thật ra bà ta rất rất muốn uống viên bổ phế đan này. “Tất nhiên là thật, thứ này là do Nạp Hoàng Chi đích thân đưa tận tay cho cháu, lúc đó Khánh Vân cũng ở đó, nếu không tin, bà có thể hỏi cô ấy.”

Bùi Nguyên Minh nói. “Khánh Vân, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?”

Trịnh Khánh Vân bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy có chút khẩn trương, nhưng mà cô ta vẫn kể lại đại khái mọi chuyện cho mọi người.

Sau khi nghe xong tất cả mọi chuyện, mọi người có mặt ở hiện trường đều không nhịn được mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

Đây là loại may mắn chết tiệt gì vậy?

Người nhà họ Trịnh lại càng thêm choáng váng sững sờ, chuyện này cũng có thể xảy ra sao? Đây là chiếc bánh bao từ trên trời rơi xuống sao? “Cũng chính là nói, bởi vì muốn bày tỏ lời xin lỗi với Trịnh Khánh Vân, cho nên Nạp Hoàng Chi mới tiện tay lấy thứ này làm vật bồi thường, tặng cho hai người sao?”

“Mà hai người cũng không có nhìn kỹ, cứ vậy cầm thẳng tới đây làm quà tặng?”

Thanh Vệ Vân đã hiểu rõ toàn bộ sự tình vừa xảy ra, lúc này sắc mặt giống như vừa mới ăn thuốc súng.

Còn sắc mặt của Thanh Khánh càng thêm kỳ quái khó hiểu.

Bản thân mình vất vả nhờ cậy đủ loại quan hệ cũng không thể nào có được thứ này, kết quả, cuối cùng lại bị thằng con rể nhà giàu này lấy được dễ dàng như trở bàn tay?

Như thế này có công bằng hay không chứ? “Thì ra là như vậy!”

“Tôi còn tưởng cậu có lai lịch gì đặc biệt lắm, xem ra cậu cũng chỉ là ăn may mà thôi!”

“Lại có thể lấy được thứ mà tôi yêu thích nhất để làm quà tặng, không tồi!” “Những cái khác không nói, phần hiếu thuận này của cậu tôi nhận được rồi!”

Bà cụ Thanh tươi cười, chỉ cần thứ này có được đường đường chính chính là được, còn lại không cần biết là làm sao mà có.

Cho dù là Bùi Nguyên Minh chỉ đơn giản là gặp may, cũng chẳng phải vấn đề.

Trịnh Chí Dụng lúc này thì há hốc mồm, qua một lúc sau mới ngơ ngác thất thần ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Thật không ngờ đồ bỏ đi này cũng có lúc chó ngáp phải ruồi…”

Ông cụ Trịnh lạnh lùng liếc nhìn anh.

Vừa rồi nếu không phải anh ta tự mình đưa ra ý kiến, nói rằng nhà họ Trịnh không có liên quan gì tới Bùi Nguyên Minh, nói không chừng bây giờ ông ta có thể tận dụng cơ hội này, bấu víu vào nhà họ Thanh. mà!

Đúng là cái thứ thành sự thì ít bại sự thì có thừa Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Bà cụ Thanh, nếu như bà thích thứ này, hôm nào đó cháu đi tìm thầy Nạp

Lan hỏi xin thêm một ít, xem xem trong tay ông ta có còn không.” “Cái gì? Còn có thể đi xin tiếp được sao?” Bà cụ Thanh kinh ngạc không thôi.

Thanh Vệ Vân hừ một tiếng cười lạnh: “Bùi Nguyên Minh, có được thứ này, chỉ đơn giản là vì gặp may mà thôi!”

“Nhưng mà bây giờ cậu còn tưởng dựa vào chuyện trước kia, là có thể đi tìm nhà Nạp Lan đòi thứ này đòi thứ kia? Cậu nghĩ gì vậy?”

“Có phải còn chưa tỉnh ngủ không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.