Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 684: Chương 685




Biểu cảm trên mặt Bùi Nguyên Minh vẫn bình thường, nhưng khi nghe được những lời này, anh nhịn không được mà lạnh lùng lên tiếng: “Tôi chỉ muốn đi thang máy để ăn một bữa cơm, các người có cần ngăn cản không cho tôi đi thế không.”

“Được, tôi không thèm ăn nữa.”

“Hiện tại tôi muốn đi ra ngoài, các người lại ngăn cản tôi, các người muốn như thế nào? Chẳng lẽ để tôi bay ra khỏi nơi này à?”

Nghe được những lời này của Bùi Nguyên Minh, Trầm Vân lạnh lùng nói: “Anh làm cách nào để đi ra ngoài không liên quan đến tôi, tóm lại, hiện tại anh lập tức cút khỏi đây!”

“Cút khỏi đây.” Bùi Nguyên Minh vuốt cằm, nói: “Vậy đợi thêm một lát nữa xem ai mới là người cút!”

Nghe được Bùi Nguyên Minh nói những lời này, đám người Trầm Vân nở nụ cười.

Chẳng lẽ anh muốn bọn họ cút? Có lầm hay không?

Ngay vào thời điểm cô ta định bảo đám người bảo an đuổi Bùi Nguyên Minh đi, cách đó không xa, một vài ngôi sao đi đến, các fan hâm mộ bắt đầu hò hét.

Trầm Vân vội đi đến.

Đi đầu là một ngôi sao nam và ngôi sao nữ, hai người bọn họ đều đeo mắt kính.

Người đàn ông mặc một chiếc áo phông đen cùng một chiếc quần yếm, anh ta rõ ràng là một người da trắng và trông rất nữ tính, trên tay anh ta là một quả bóng rổ.

Về phần người phụ nữ kia, lại toàn thân mặc một bộ váy trắng đơn giản, nhưng nó lại tôn lên dáng vẻ quyến rũ cùng với dung nhân khiến người khác phải khao khát.

Hai người này là nổi sao nổi tiếng hiện giờ đó là Kim Dương Duyệt và Thái Khôn.

Lúc này, Dương Duyệt nhỏ giọng hỏi::”Chị Trầm Vân, có chuyện gì vậy?”

“Người này nhất định đòi đi qua nơi này, hơn nữa sau khi bị bọn chị ngăn cản lại còn bảo bọn chị cút.” Trầm Vân cười lạnh nói.

Dương Duyệt nghĩ ngợi, nói: “Chị Trầm Vân, việc này nhỏ thôi mà, nó không chừng người ta có việc gấp cần rời đi thì sao? Để cho anh ta đi đi.”

“Không được, sân vừa được quét dọn sạch sẽ, tôi không muốn anh ta mang một hạt cát nào cào, nếu chốc nữa biểu diễn bóng rổ, làm ảnh hưởng đến khả năng đánh bóng thì sao?”

Thái Khôn đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh như băng. “Bảo an đâu? Mấy người còn chờ cái gì nữa? Mau lôi anh ta đi!”

Thái Khôn chính là dựa vào tài năng đánh bóng rổ mà nổi lên, nhưng từ trước đến giờ anh ta không thích đánh bóng rổ, ngược lại còn vô cùng ghét bỏ, cho nên, mỗi lần anh ta biểu diễn đều bắt người quét dọn quét sạch sân đến mức không còn hạt cát nào.

Giờ phút này nghe được tin có người muốn đi qua sân biểu diễn của anh ta, anh ta liền tức giận.

Dương Duyệt liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, tiếp tục nói: “Nếu không, để cho anh ta đi gọn sang một mé?”

“Không được! Chuyện quái quỷ gì thế, trên người toàn mùi của sự nghèo khổ, anh ta chỉ cần đi qua sân bóng cũng khiến tôi khó có thể phát huy năng lực của bản thân!”

“Hơn nữa, thân phận của chúng ta chẳng phải rất cao quý sao? Anh ta là người như thế nào còn chưa biết, nhỡ may có ý muốn nhắm vào chúng ta thì sao?” . Truyện Việt Nam

“Tôi biết cô có lòng tốt, nhưng nhỡ may anh ta có ác ý, muốn gây phiền toái cho chúng ta!”

Thái độ của Thái Khôn vào lúc này vô cùng kiên quyết.

Dương Duyệt không có cố chấp như anh ta, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì để có thể giúp cho Bùi Nguyên Minh.

Vào lúc bảo an nghe lệnh, định động thủ với Bùi Nguyên Minh. Đột nhiên, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới, rồi sau đó là bốn, năm người đàn ông mặc tây trang chạy đến.

Vào thời điểm nhìn thấy nhóm người này, Thái Khôn vừa định nói gì đó, Trầm Vân lại trực tiếp ngăn anh ta lại, cô ta bước lên phía trước, cười nói: “Quản lý, không biết ngọn gió nào thổi anh đến đây? Bên này chúng tôi đã chuẩn bị tốt ghế ngồi cho khách mời, mời đi theo tôi.”

Theo như ngữ khí của Trầm Vân thì người này có lẽ là quản lý cấp cao của tháp Dương Thành. Nghe nói như vậy, Thái Khôn cũng cười nịnh nọt: “Các vị, đây là ảnh ký tặng, nếu mọi người cần...”

Không thể tưởng tượng được, người quản lý cấp cao đó không thèm để ý đến bọn họ, tầm mắt anh ta quét một vòng, một lát sau dừng lại trên người Bùi Nguyên Minh, trước khi sắc mặt người đàn ông trung niên đại biến, anh ta bước nhanh đến, hai tay buông thẳng, nói: “Câu chủ...Câu đã tới...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.