Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 673: Chương 674




Trịnh Tuyết Dương ép buộc mình tỉnh táo lại rồi nói: “Ông nội! Nếu cháu bằng lòng đi, ông có thể nói cho cháu biết đối phương là ai không?”

“Ông cũng không biết, nhưng mà cậu ta đã để ông nói với cháu, chỉ cần cháu bằng lòng đến bên cạnh cậu ta, làm người phụ nữ trong bóng tối của cậu ta, cậu ta sẽ trả ba ngàn năm trăm tỷ đồng kia giúp chúng ta, hơn nữa còn sẽ để cho nhà họ Trịnh chúng ta chính thức trở thành dòng họ hạng nhất ở Dương Thành!”

Trên mặt của ông cụ Trịnh đầy vẻ kích động, ông ta vội vàng mở miệng nói.

Trịnh Tuấn và Thanh Linh nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ vui mừng trong mắt của đối phương.

Đây chính là gặp nạn không chết thì chắc chắn sẽ có phúc ở trong truyền thuyết sao?

Thật sự không ngờ rằng Trịnh Tuyết Dương lại được một tên siêu giàu coi trọng?

Đây là người nào?

Chẳng lẽ chính là Thế Tử Minh trong truyền thuyết sao?

Trước đây đều nói Trịnh Tuyết Dương là người phụ nữ trong bóng tối của Thế Tử Minh, nhưng thật ra lại không có bất kỳ chứng cứ nào.

Chẳng lẽ, bây giờ tất cả mọi chuyện lại sắp trở thành sự thật sao? Chẳng lẽ trước kia Thế Tử Minh từng ép buộc

Trịnh Tuyết Dương, nhưng mà Trịnh Tuyết Dương cũng không chịu đi vào khuôn khổ.

Bây giờ rốt cuộc Thế Tử Minh đã tìm được cơ hội sao?

Trịnh Tuấn và Thanh Linh đối mặt nhau, đều thấy vẻ vui mừng như điên trong mắt của đối phương.

Quá tốt rồi!

Nếu như con gái của mình thật sự trở thành người phụ nữ trong bóng tối của Thế Tử Minh, như vậy nửa đời sau, mình chỉ cần ngồi hưởng vinh hoa phú quý, có thể đi ngang ở Thành phố Đà Nẵng mà không ai dám ngăn cản.

Thấy Trịnh Tuyết Dương còn đang chần chờ.

Ông cụ Trịnh đã thúc giục: “Tuyết Dương! Cháu tự xem rồi làm đi!” “Bên phía Lôi Lão Hổ đã sửa lại quy củ, nói chỉ cho chúng ta thêm một ngày, nếu như muộn một chút, tất cả ngón tay của Bùi Nguyên Minh cũng sẽ bị người ta chặt đứt đấy!”

Lúc đầu Trịnh Tuyết Dương còn đang chần chờ nhưng mà nghe được câu này, cô lập tức nhận lấy thẻ phòng rồi xông ra ngoài.

Tất nhiên là tất cả những chuyện này đều do Bùi

Hạo Nhiên sắp xếp, anh ta “Trung thực” thi hành mệnh lệnh của Bùi Văn Kiên, sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện.

Nhưng mà người như anh ta lại không thể nào đi tới trước màn, chỉ có thể đứng trong bóng tối.

Cho dù hình tượng thần linh của Bùi Nguyên Minh ở trong lòng anh ta đã sụp đổ, nhưng mà anh ta vẫn cẩn thận như cũ.

Trong lòng bồn chồn, lo lắng không yên nhưng cuối cùng Trịnh Tuyết Dương vẫn tới trước cửa phòng hạng sang của khách sạn Wilson.

Cô cũng biết là những chuyện này có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ mục đích của cô là nhanh chóng trả tiền lại, để Bùi Nguyên Minh bớt chịu khổ.

Đứng trước cửa phòng, Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại rồi sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Vào giờ phút này, trong phòng khách rộng lớn có một người đàn ông đang đứng chắp tay sau lưng.

Khi nhìn thấy bóng lưng này, Trịnh Tuyết Dương lập tức sửng sốt, cô cảm thấy có chút quen thuộc.

Mà trong nháy mắt đối phương xoay người, Trịnh Tuyết Dương trực tiếp sững sờ.

Khuôn mặt của đối phương và Bùi Nguyễn Minh giống nhau khoảng sáu mươi đến bảy mươi phần trăm, nhưng trên mặt đối phương lại có vẻ không đứng đắn khó tả.

Nhưng mà khí chất này xuất hiện trên người anh ta lại không tạo cảm giá mâu thuẫn cho người nhìn, mà ngược lại còn tạo cho anh ta khí chất như những người cấp trên. “Chắc hẳn cô chính là cô Trịnh Tuyết Dương nhì!” Đối phương mỉm cười, vô cùng lịch sự mở miệng: “Tôi xin tự giới thiệu mình một chút…” “Tôi họ Bùi, chính là Bùi Hạo Nhiên…” “Bùi… Dòng họ Bùi sao?”

Trịnh Tuyết Dương gần như mở miệng theo bản năng.

Bùi Hạo Nhiên cười: “Cô rất thông minh… trong dòng họ Bùi, tôi xếp hàng thứ ba, chính là một trong bốn thanh niên nổi bật của nhà họ Bùi…”

“Mà ba của cô cũng thua mất ba ngàn năm trăm tỷ đồng ở chỗ của tôi. Nhưng mà tôi có thể dùng nhân phẩm để bảo đảm, không có ai gian lận lừa dối, cũng không có ai sử dụng những loại thủ đoạn xấu xa khác, ông ta thua hết bao nhiêu tiền đều là bởi vì lỗi của chính ông ta…”

“Tại sao!” Trịnh Tuyết Dương nhìn chằm chằm vào Bùi Hạo Nhiên: “Từ trước đến giờ, nhà họ Trịnh chúng tôi và ai không thù không hận, vì sao anh lại đối xử với chúng tôi như vậy?”

“Thậm chí chúng ta cũng không nhận biết nhau!”

“Không nhận biết sao?” Bùi Hạo Nhiên nhìn Trịnh Tuyết Dương từ đầu đến chân, trong mắt đầy vẻ dò xét: “Chẳng lẽ cô thật sự không đoán ra vì sao chúng tôi sẽ ra tay đối phó với nhà họ Trịnh sao?”

“Bởi vì người kia sao?” Trịnh Tuyết Dương hơi chần chờ mở miệng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.