*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sao, vào tình huống này, trêu chọc tới Bùi Nguyên Minh, mình bị phế một thân, thực sự không đáng.
Mà tám vị võ tăng kia, giờ phút này cũng hai mắt nhìn nhau.
Tuy rằng trong mắt bọn họ tràn ngập sát ý, nhưng ở giờ phút này lại không dám tùy ý ra tay, hàng yêu phục ma.
“Ta người này kiên nhẫn không tốt.”
“Ta đếm đến mười.”
“Nếu như ngươi còn chưa có quỳ xuống, vậy cũng đừng trách ta, không chết không thôi.”
Bùi Nguyên Minh từng bước hướng về phía trước, thần sắc lạnh lẽo nhìn chăm chú Tôn Hổ, đồng thời đưa tay phải ra, bắt đầu đếm xem.
“Ngươi. . .”
“Quả thực không thể nói đạo lý mà!”
Mấy nữ nhân xinh đẹp nhìn xem một màn này, đều là tức bực giậm chân.
Các nàng cho tới bây giờ, đều không thấy nam nhân nào, một lời không hợp, liền phải không chết không thôi như vậy!
Các nàng là đồ sứ, há có thể cùng Bùi Nguyên Minh dạng gạch ngói vụn này, đồng quy vu tận hay sao?
Mà Bùi Như Trần càng là khóe mắt không ngừng co giật, sự điên cuồng cùng ngạo khí của Bùi Nguyên Minh, làm cho hắn kìm lòng không được run rẩy.
Đã từng gặp qua người không muốn sống, nhưng hắn cũng chưa từng thấy, người không muốn sống như thế!
Bùi Như Trần suy nghĩ, nếu như mình có thân phận như Bùi Nguyên Minh, có dám làm việc như thế hay không?
Chỉ sợ không dám a.
Ai có thân phận như vậy, lại không quý trọng cơ chứ?
Thế nhưng là Bùi Nguyên Minh tên khốn kiếp này, dường như căn bản cũng không quan tâm tới Đại biểu Võ Minh Đại Hạ, mấy chữ này!
Cái này thật sự là khiến người, không có cách nào bắt hắn.
“Bùi Nguyên Minh, ngươi đây là chuẩn bị cùng Địa Tông chúng ta, không chết không thôi rồi sao?”
Tôn Hổ chậm rãi mở miệng.
Thời điểm nói ra lời này, Tôn Hổ sắc mặt như thường, nhưng là bên trong ánh mắt, lại nhiều hơn một loại âm trầm khó mà hình dung.
Mà nương theo sự biến hóa khí tức của hắn, nhiệt độ bốn phía chung quanh, đột nhiên bắt đầu giảm xuống, như thể máy lạnh được bật đột ngột trong phòng vào tháng sáu oi ả, để người kìm lòng không được, run lập cập.
Bùi Long Thành khóe mắt run rẩy, trong lòng hiện lên sự hối hận vô tận.
Cho dù Bùi gia bên ngoài Vạn Lý Trường Thành có mạnh đến đâu, cũng không thích hợp để tham gia vào những tranh chấp ở cấp độ này.
Mặc kệ là Địa Tông hay là Bùi Nguyên Minh, đều không phải Bùi gia bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, đủ khả năng đắc tội.
Bùi gia bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, thể lượng quá nhỏ a.
Muốn nay Tần mai Sở, mọi việc đều thuận lợi, nhưng rất có thể kết quả sau cùng, là trái phải không có được cơ duyên, sẽ trực tiếp bị tận diệt.
Bùi Nguyên Minh giờ phút này, thần sắc đạm mạc nhìn xem Tôn Hổ, mặc kệ đối phương biểu lộ biến hóa như thế nào, mặc kệ sắc mặt của đối phương khó coi bao nhiêu, giờ phút này anh chỉ là cười cười, đưa tay phải ra, tiếp tục nói: “Ngươi còn có năm giây.”
“Hi vọng ngươi hiểu được mà trân quý.”
“Ngươi. . .”
Tôn Hổ nhìn chăm chú Bùi Nguyên Minh, một lát sau, hắn phát ra một nụ cười âm lãnh xen lẫn phẫn nộ.
“Rất tốt, phi thường tốt!”
“Ta Tôn Hổ đi lại Giang Hồ nhiều năm, từng chém qua chiến thần, diệt qua binh vương.”
“Còn đã từng lấy sức một mình, diệt đi một chiến đội đặc chủng mấy trăm người tạo thành.”
“Nhưng cho dù là như thế, ta cũng chưa từng thấy qua người, phách lối như ngươi!”
“Ta chỉ có thể nói, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài!”
“Hôm nay đây hết thảy, ta sẽ đều ghi nhớ.”
“Rất nhanh, ngươi và ta sẽ lại lần nữa gặp mặt!”
“Đến lúc đó, ta tất nhiên sẽ thanh toán hết thảy!”