*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Ương Kim nghe vậy, lập tức gật một cái: “Phật tử mưu tính sâu xa, bày mưu nghĩ kế, ta minh bạch!”
“Ta sẽ để cho người đi Trung Nguyên, đem thân phận gia hỏa này, đều thăm dò rõ ràng.”
“Còn như cái nhục ngày hôm nay của Phật tử, ngày sau, tất hoàn lại gấp trăm lần!”
Phật tử Thích Quân nghe nói như thế, vẻ mặt dịu đi một chút.
Sau đó, hắn híp mắt lướt qua đám người bốn phía, một lát sau, mới phất phất tay, mang theo vài phần mất hết cả hứng: “Chúng ta trở về đi.”
Cuộc đấu giá kết thúc một cách im lặng, và những gì xảy ra ở tầng ba, chú định sẽ không để người ngoài biết được.
Mỗi người đều rõ ràng, những lời đe dọa của Tô Ương Kim, không phải là lời nói suông.
Nếu quả thật, có người dám đem chuyện xảy ra ở tầng ba nói ra, thì nữ nhân rắn độc kia, khẳng định sẽ đem sự tình điều tra rõ ràng, sau đó sẽ giết cả nhà người lắm miệng.
Thậm chí, Bùi Nguyên Minh dám can đảm cùng Phật tử Thích Quân không qua được, cũng sẽ không có ai, dám bàn luận quá nhiều.
Chỉ bất quá, Bùi Nguyên Minh ba chữ này, bây giờ đã ghi dấu ấn trong lòng những đại nhân vật, trong vòng tròn thượng lưu tại bên ngoài Vạn Lý Trường Thành này.
Bọn hắn đều cho rằng, Phật tử Thích Quân không thể đắc tội, nhưng là vị Bùi Nguyên Minh này, cũng tuyệt đối không thể trêu chọc.
Dù sao, người tay cầm Hắc Kim Tạp, còn dám để Phật tử Thích Quân quỳ xuống nói xin lỗi, tuyệt đối cũng là có lai lịch lớn!
“Bùi Thiếu, ngài hôm nay đắc tội Phật tử Thích Quân dạng này, chỉ sợ không tốt lắm. . .”
Đi đến bãi đỗ xe bên ngoài Linh Tháp, Tô Văn Nhã chần chờ hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng.
“Thế nào? Địa vị lớn như vậy sao? Ta đắc tội không nổi sao?”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng, anh thật sự không cố ý, hỏi thăm thân phận của vị Phật tử Thích Quân này.
Vị Phật tử Thích Quân này, làm việc, diễn xuất. mặc dù làm cho anh vạn phần không thích, nhưng đã giáo huấn hắn một chút, đã qua đi, thì anh cũng liền quên đi.
Dù sao, tiểu nhân vật bực này, còn không có tư cách để anh nhớ tới.
Tô Văn Nhã chậm rãi nói: “Bùi Thiếu ngài có chỗ không biết, Phật tử Thích Quân trong truyền thuyết kia, là một đứa cô nhi, cũng là đứa con của sói, do vị Kim Cương của Tiểu Phụng Tự kia, nhặt về từ bên ngoài. ”
“Con của sói sao?” Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ.
Tô Văn Nhã nói: “Không sai, tôi nghe nói, hắn được bầy sói trên thảo nguyên, nuôi dưỡng tới ba tuổi.”
“Cho đến khi hắn, gặp Vị Kim Cương của Tiểu Phụng Tự kia. . .”
“Vị Kim Cương của Tiểu Phụng Tự kia, chẳng những đem hắn coi như con đẻ, càng là đem một thân bản lĩnh, dốc túi tương thụ. . .”
“Kim Cương của Phật môn a, cao thủ võ đạo cấp bậc chiến thần a. . .”
“Cho nên, đắc tội với Phật tử Thích Quân, tương đương với việc đắc tội Vị Kim Cương của Tiểu Phụng Tự kia. . .”
“Con của sói? Kim Cương sao? Có chút thú vị a.” Bùi Nguyên Minh cười cười.
“Nếu như vậy, cô cảm thấy, vị Phật tử Thích Quân này, sẽ trả thù tôi như thế nào?”
“Ôm lấy đùi Vị Kim Cương của Tiểu Phụng Tự kia, khóc lóc kể lể về tôi sao?”
“Sau đó, Kim Cương một đời Phật môn này, tự mình ra tay, hàng yêu phục ma sao?”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, mang theo vẻ trêu chọc, Tô Văn Nhã đều là có chút, không biết trả lời thế nào.
Chỉ có thể nói, vị Bùi Thiếu này, lá gan quá lớn.
Tại bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, nghe được Kim Cương Phật môn bốn chữ này, ai không phải run rẩy một chút chứ?
Chỉ có vị Bùi Thiếu này, chẳng những không sợ một chút nào, còn một vẻ hơi mong đợi.
Chẳng lẽ, anh ta thật đúng là muốn cùng Vị Kim Cương của Tiểu Phụng Tự kia, đối đầu một lần hay sao?
Trên thực tế, Bùi Nguyên Minh ngược lại là thật sự, có mấy phần hứng thú.
Trong truyền thuyết, Kim Cương Phật môn cả đám, đều thích bế quan, lĩnh hội con đườngthiên nhân hợp nhất.
Kinh sách của Phật môn, các loại điển tịch, cũng có tác dụng nhất định đối với những điều này.
Nếu như thế gian, thật sự có người có thể lĩnh hội con đường thiên nhân hợp nhất, như vậy thì Phật môn, người trong Đạo môn, nhất định có lợi thế Tiên thiên.