*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Mục thì là ánh mắt có chút lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Ương Kim, đây là lựa chọn của ta.”
“Ôi, xem ra ta Thích Trường Thanh, cuối cùng không phải Phật tử, không phải Thánh nữ, càng không phải chưởng giáo Địa Tông chúng ta, không cách nào làm cho Tô Lão ông, triệt để tin tưởng cùng an tâm a!”
Thích Trường Thanh giờ phút này chậm rãi đứng lên, thần sắc trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.
“Lần này đến đây, xem như ta Thích Trường Thanh, đã tự mang phiền phức vào người, ngày sau, ta sẽ không đến nữa!”
Nói đến đây, Thích Trường Thanh cũng không nói nhảm, mà là xoay tay một cái, liền mang theo một đám tăng nhân Tiểu Phụng Chùa, rời đi.
Mà Tô Ương Kim dậm chân một cái, hung dữ trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một chút, về sau, cũng là thật nhanh đi theo.
“Ừm, đi là tốt!”
“Đường đường người Tô gia, đi Tiểu Phụng Chùa được mấy ngày, sau khi bị tẩy não, liền mỗi ngày đều muốn đem tài sản Tô gia chúng ta, quyên tặng cho Tiểu Phụng Chùa!”
“Ông nội, ông còn tốt khi không tin chuyện hoang đường của nàng!”
Tô Văn Nhã hướng về phía Thích Trường Thanh một nhóm rời đi, làm một cái mặt quỷ, vẻ mặt ghét bỏ.
Ngược lại là Tô Mục, khi nhìn về phía cửa, trong con ngươi hiển hiện một vòng, vẻ suy nghĩ sâu xa.
Hồi lâu sau, ông ta mới lắc đầu, nói hạ nhân thay đổi một bộ trà nóng.
Bùi Nguyên Minh giờ phút này nhìn thoáng qua Tô Mục, nói: “Tô Lão, ông liền tin tưởng lời của tôi như vậy hay sao?”
“Không sợ tôi lừa gạt ông sao?”
Tô Mục bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Tiểu hữu cậu có chỗ không biết. . .”
“Tôi hôm nay đã mời cậu tới, nhưng cũng không có ý tứ mời những người khác đến.”
“Nhưng là, tại trước khi cậu đến mười mấy phút, Tô Ương Kim lại mang theo Thích Trường Thanh tiến vào, luôn miệng nói là mười tám dược sư Tiểu Phụng Chùa đã nghĩ ra cách, để chữa bệnh cho tôi. . .”
“Cậu cảm thấy, đây là trùng hợp hay sao?”
Bùi Nguyên Minh bĩu môi, thản nhiên nói: “Tôi không biết. . . Tôi cũng không có hứng thú để biết. . .”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, biểu lộ Tô Mục, trở nên thâm thúy mấy phần.
Ông ta nhìn thật sâu Bùi Nguyên Minh vài lần về sau, mới cười nói: “Tiểu tông sư, ngượng ngùng, xem ra là lão phu sai rồi.”
“Cũng xin bỏ qua cho.”
“Không bằng, chúng ta vẫn là nói một chút, tiểu tông sư cậu, chuẩn bị giải quyết vấn đề của tôi thế nào a?”
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Đem nội công tâm pháp mà ông tu luyện, cũng chính là cái gọi là nội tức điều trị chi pháp, cho tôi xem một chút.”
Trên thực tế, Bùi Nguyên Minh đã nhìn ra chỗ mấu chốt của Tô Mục, nhưng có một số việc, vẫn là theo trình tự thì tốt hơn, miễn cho người kinh thế hãi tục.
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Tô Mục chần chờ chỉ chốc lát, cuối cùng vẫn là nhìn Tô Văn Nhã vung tay lên.
Rất nhanh, liền thấy được Tô Văn Nhã lấy ra một phần cổ thư thật mỏng, đưa cho Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh không quan tâm, lật nhìn xem. . .
Tại thời điểm Bùi Nguyên Minh tùy ý lật xem cổ thư, Thích Trường Thanh đã ngồi lên một chiếc Land Rover, thậm chí cũng không để ý Tô Ương Kim đang theo sát phía sau.
Ngồi tại trên xe, Thích Trường Thanh ấn nút nâng tấm kính ngăn lên, đem mình cùng lái xe triệt để ngăn cách ra, về sau, mới bấm một số điện thoại.
“Sự tình có chút phiền toái.”
“Không biết Tô Mục, đi đâu tìm một tiểu tử lông còn chưa mọc đủ tới.”
“Hắn để tiểu tử này xem bệnh cho hắn, mà không phải lựa chọn phương án của chúng ta.”
Phía điện thoại đối diện trầm mặc một lát sau, mới truyền đến thanh âm nhàn nhạt: “Một gã tiểu tử mà thôi, có thể làm xấu chuyện tốt của chúng ta hay sao?