*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay tại lúc Tạ Mộng Dao, cảm thấy không thể tưởng tượng, cảm thấy rất không có khả năng.
Kim Tuấn Anh thần sắc trầm xuống, một lát sau nói khẽ: “Điều kiện của ngươi, ta toàn bộ tiếp nhận.”
Bùi Nguyên Minh cười cười, nhún vai, nói: “Thứ này, dựa vào há miệng nói ra, cũng vô dụng.”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Kim Tuấn Anh cười nói: “Chúng ta, đương nhiên sẽ để cho Bùi Thiếu nhìn thấy, thành ý của chúng ta.”
Đang khi nói chuyện, Kim Tuấn Anh búng tay một cái, rất nhanh liền nhìn thấy mấy người phụ tá, cầm một phần hồ sơ đi tới.
“Điều kiện thứ nhất, Tạ Mộng Dao đảm nhiệm vị trí người đứng thứ hai quan phủ Kim Lăng.”
“Chuyện này, chúng ta ngay trong đêm, đã hướng Triều Đường xin chỉ thị. . .”
“Triều Đường nói bọn họ, đồng ý với yêu cầu của chúng ta, nhưng cần phải làm thủ tục, ước chừng thời gian là. . .”
Không đợi Kim Tuấn Anh lời nói xong, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ta người này, kiên nhẫn không tốt.”
Kim Tuấn Anh cười nói: “Bùi Thiếu nghe ta nói hết, đại khái cần thời gian là một ngày.”
“Nói cách khác, nếu như tốc độ nhanh một chút, một hồi thời điểm ăn cơm trưa, các ngươi liền có thể nhìn thấy, văn bản bổ nhiệm Tạ đại tiểu thư.”
“Chỉ cần nàng nguyện ý, bắt đầu từ ngày mai, nàng sẽ có thể tham gia họp các cấp của phủ Kim Lăng, tham gia giải quyết công việc của Kim Lăng.”
“Thậm chí rất nhiều chuyện, có thể một lời mà giải quyết.”
“Dưới một người, trên vạn người, cũng không phải tùy tiện nói một chút mà xong a!”
Kim Tuấn Anh một mặt cảm khái về sau, sau đó nhìn Tạ Mộng Dao một chút, nói: “Tạ đại tiểu thư, hoặc là phải nói, Tạ đại nhân.”
“Hi vọng cô ngày mai bắt đầu, không nên phụ lòng tín nhiệm mấy chục triệu quần chúng Kim Lăng, đối với cô a.”
Mà lấy tâm tính Tạ Mộng Dao mà nói, giờ phút này, đều cảm thấy có một chút hoảng hốt.
Chính nàng cũng không nghĩ đến, Tạ Môn Kim Lăng lại có một ngày, có thể một lần nữa chấp chưởng quyền hành Quan phủ Kim Lăng.
Mặc dù chỉ là một bộ phận mà thôi, nhưng đây lại là một bước rất trọng yếu.
Nàng hít sâu một hơi, sau đó nhìn xem Kim Tuấn Anh chậm rãi nói: “Kim Đại Thiếu, ngươi yên tâm.”
“Tạ Môn Kim Lăng, không phải chỉ là lời nói suông.”
“Ta Tạ Mộng Dao, cũng không phải người dựa vào há miệng mà làm việc.”
“Ta cam đoan, từ nay về sau, Tạ Môn cùng Kim Gia các ngươi, liền có thể ngang vai ngang vế.”
Nghe được lời nói củaTạ Mộng Dao, Kim Tuấn Anh hơi bĩu môi, hiển nhiên vạn phần khó chịu, bất quá hắn vẫn là cười nói: “Vậy cô hẳn là nên đa tạ Bùi Đại Thiếu, không có hắn, khoảng cách Tạ Môn các ngươi với vị trí này, coi như còn có cách nhau một con đường.”
“Nhưng là cái cách nhau một con đường này, nhiều khi mấy đời người, đều không bước qua được.”
Tạ Mộng Dao thần sắc có chút lạnh lẽo, dường như muốn nói cái gì.
Chẳng qua Bùi Nguyên Minh lại khoát tay áo, thản nhiên nói: “Cãi nhau là vô dụng.”
“Điều kiện, chính là điều kiện.”
“Mặc kệ ngươi có khó chịu thế nào, vì ngươi đã chấp nhận nó, cũng đừng nói nhảm nhiều như vậy.”
Kim Tuấn Anh thở dài một hơi, tiếp tục mở miệng nói: “Còn như điều kiện thứ hai, Kim Gia chúng ta cũng đáp ứng.”
“Đây là Kim Lăng bổ nhiệm, năm mươi vị trí quan trọng trong phủ.”
“Các ngươi chỉ cần đem tên viết ra, sau đó gửi thông tin cá nhân cho bộ phận nhân sự của chính phủ để ghi lại, liền có thể nhậm chức ngay lập tức.”
“Rốt cuộc, chúng ta đã đóng bìa lưu trữ hồ sơ trước rồi.”
“Hi vọng, Bùi Thiếu ngươi, có thể nhìn thấy thành ý của chúng ta.”
Nhìn lướt qua mấy tờ văn bản bổ nhiệm này, Bùi Nguyên Minh mới thản nhiên nói: “Kim Đại Thiếu, quả nhiên là người thống khoái a.”