*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ta không hi vọng vùng đất giữa bầu trời Kim Lăng này, thuộc về trong tay người một nhà, ta hi vọng cách cục Kim Lăng, có thể bảo trì cân bằng tuyệt đối, không được sao?”
“Được rồi, thật là thái bình.”
Kim Tuấn Anh đứng lên, vỗ tay.
“Mặc kệ Bùi Thiếu ngươi là thật tâm hay là giả dối, nhưng là chí ít, có một điểm là thật.”
“Đó chính là, ngươi không có ý tứ đáp ứng lòng tốt của ta a.”
Nói đến đây, Kim Tuấn Anh cầm lên chi phiếu trên mặt bàn, đẩy lên trước mặt Bùi Nguyên Minh, sau đó cười cười nói: “Mặc dù Bùi Thiếu ngươi mạnh miệng, muốn gặp giang hồ, mà không muốn vào chùa của ta.”
“Nhưng là ta vẫn muốn có được tình hữu nghị của ngươi.”
“Tấm ngân phiếu trị giá hàng chục tỷ này, đặt ở nơi này của ngươi.”
“Ngươi có thể tùy thời kiểm tra một chút, cũng có thể đem tiền lấy đi.”
“Nhưng là, điều đó sẽ tương đương với việc, đồng ý yêu cầu của ta.”
“Hi vọng, ngươi suy tính được rõ ràng a!”
Tiếng nói rơi xuống, cửa căn phòng chí tôn “Két” một tiếng bị người đẩy ra.
Một số nhân viên phục vụ trong bộ sườn xám, thật nhanh đem thức ăn canh chua cá cùng đậu hũ thịt bò nạm, đưa đi lên.
Kim Tuấn Anh cầm lấy áo khoác của mình, nhìn xem món ngon mỹ vị đầy bàn, nhẹ nhàng cười nói: “thực đơn ta đã sớm đặt.”
“Bùi Thiếu ngươi suy nghĩ thật kỹ, nên suy tính rõ ràng một chút.”
“Ta rất hi vọng, có thể đạt được tình hữu nghị của ngươi.”
Tiếng nói rơi xuống, Kim Tuấn Anh mang theo Kim Tú Ninh bọn người, phiêu nhiên mà đi.
Chỉ là rời khỏi đại môn, nháy mắt, Kim Tú Ninh bỗng nhiên quay người, hướng về phía Bùi Nguyên Minh, làm một tư thế cắt cổ.
Sát khí lăng liệt!
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, cầm lên chi phiếu, hai tay trực tiếp đem chi phiếu xé thành từng mảnh nhỏ.
Kim Tú Ninh sắc mặt nháy mắt, so với đớp cứt còn khó nhìn hơn mấy phần.
“Bùi Thiếu, anh có chút bốc đồng a.”
“Cái chi phiếu này, không nên xé.”
“Chí ít, không nên xé ngay trước mặt Kim Tuấn Anh.”
“Dù sao, thứ này có thể làm kế hoãn binh cho chúng ta.”
Tạ Mộng Dao gắp cho Bùi Nguyên Minh một miếng đậu hũ, thở dài một hơi mở miệng nói.
“Kế hoãn binh sao?”
Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Kế hoãn binh của chúng ta, hay là kế hoãn binh của bọn hắn?”
Tạ Mộng Dao hơi sững sờ.
Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Đối với Tạ Môn cùng ẩn thế sáu nhà mà nói, có thể có mấy ngày thở thoải mái, tập hợp lực lượng, đúng là chuyện tốt.”
“Nhưng cô không nên quên đi, Kim Chính Đức lập tức liền phải đi nhậm chức.”
“Chỉ cần lo liệu xong nghi thức, Triều Đường hạ chiếu thư, như vậy chuyện này, liền ván đã đóng thuyền.”
“Kim Lăng cũng thật sự của họ Kim.”
“Đơn giản mà nói, nếu như có thể bảo trì mấy ngày gió êm sóng lặng, chiếm được chỗ cực tốt, tuyệt đối là Kim Gia.”
Tạ Mộng Dao biến sắc, nói: “Vậy Kim Tuấn Anh, hôm nay không phải là yếu thế mà đến sao?”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nói: “Thế tử đại thiếu cấp cao nhất Đại Hạ, thế nào có khả năng dễ như trở bàn tay, liền yếu như thế?”
“Người như hắn, một khi chưa có đem lá bài tẩy của mình, toàn bộ lộ ra trước, sẽ nhận sợ hay sao?”
“Hôm nay một chiêu này, gọi là lấy lui làm tiến, cũng gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”
Tạ Mộng Dao đại mi cau lại, nói: “Vậy chúng ta, ngăn cản thế nào đây?”