*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hắn liền không kiêng nể gì cả như thế sao?”
“Không sợ chuyện này, một khi bị Đại Long Đầu biết, một bàn tay chụp chết hắn hay sao?”
Tạ Bắc Hải cười khổ một tiếng, nói: “Đại Long Đầu một ngày trăm công ngàn việc, vì quốc sự nên chuyện thiên hạ đều không để ý đến, thế nào có khả năng biết loại việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này?”
“Mà lại, những điều này, cũng đều là phỏng đoán cùng xuy luận mà thôi, không có cái chứng cứ rõ ràng gì.”
“Dù là thật sự được bày trên mặt bàn, nói không chừng Ninh Tiểu Bối, cũng có thể lấy cớ thế giới đại đồng, hoặc các loại lý do như ở rất gần nhau….”
Nói đến đây, Tạ Bắc Hải thở dài một hơi, thần sắc phiền muộn.
Anh ta, mặc dù là thế tử một mạch Bắc Hải Tạ Môn, nhưng vấn đề là gốc gác của anh ta không ở Kim Lăng, thân phận cũng không bằng Ninh Tiểu Bối.
Gặp được Ninh Tiểu Bối không chút kiêng kỵ, quả thực chẳng khác gì chó cắn rùa.
Tạ Mộng Dao hít sâu một hơi, nói: “Ta ngày mai, đến thăm hắn một chuyến đi.”
“Có một số việc, luôn luôn phải giải quyết.”
Tạ Bắc Hải toàn thân chấn động, nói: “Không thể, Ninh Tiểu Bối người này, âm hiểm xảo trá, vì muốn đạt được mục đích, hoàn toàn không từ thủ đoạn, cô đi tương đương như là dê vào miệng cọp, quá mức nguy hiểm. . .”
Tạ Mộng Dao ngắt lời Tạ Bắc Hải, chậm rãi nói: “Ta tâm ý đã quyết.”
“Dù sao, ta không thể trơ mắt nhìn người vô tội chết một cách vô ích. . .”
Tạ Bắc Hải thần sắc u ám, có tâm ngăn cản, lại biết Tạ Mộng Dao đã hạ quyết tâm, bản thân mình ngăn cản không được.
Ngay lúc này, cánh cửa của Văn phòng Tổng giám đốc “Két” một tiếng tiếng bị người đẩy ra.
Liền thấy được Bùi Nguyên Minh đi đến, anh cầm lấy ly nước trên mặt bàn uống một hớp nước, mới cười nhạt một tiếng, nói: “Tạ Mộng Dao, tôi ngày mai cùng đi với cô.”
“Không nên quên, tôi từng giả làm vị hôn phu của cô.”
” Tuy rằng là giả, nhưng là, có người muốn ép buộc cô, tôi lấy thân phận bằng hữu thay cô ra mặt, hợp tình hợp lý a?”
Tạ Mộng Dao thân thể mềm mại hơi chấn động một chút, sau đó nhẹ gật đầu, nói: “Được.”
Tối hôm sau, một chiếc Ferrari 488 dừng trước cửa Tập Phúc Đường.
Khi cửa kính xe hạ xuống, một khuôn mặt xinh đẹp thanh tú hiện ra, rồi tùy ý bấm còi.
Bùi Nguyên Minh mặc thường phục đi ra, anh mở cửa xe.
“Buổi sáng hôm nay, Ninh Tiểu Bối lại gọi điện thoại cho tôi.”
“Hắn nói, chuẩn bị cho tôi một bất ngờ.”
“Để tôi đúng giờ đi tới một chỗ.”
“Hắn là nhất định phải được a.”
Nói đến đây, Tạ Mộng Dao một mặt vẻ châm chọc.
Hiển nhiên, theo nhận thức của nàng, mình coi như là đập đầu chết trên mặt đất, cũng không có khả năng, để cho Ninh Tiểu Bối tên khốn kiếp này chiếm tiện nghi.
Bùi Nguyên Minh nhấp một ngụm soda bên ghế tay lái phụ, mới như có điều suy nghĩ nói: “Đã có lòng tin như vậy, nhất định hắn phải chuẩn bị đầy đủ.”
“Xem ra tối nay trận hồng môn yến này, sẽ không tốt a.”
Tạ Mộng Dao nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Thế nào? Sợ hãi rồi sao?”
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn eo người phụ nữ, thấy ẩn dấu một khẩu súng, anh cũng không có vạch trần, mà là cười cười nói: “Nếu như tôi chẳng những không sợ, còn thuận lợi giúp cô giải quyết chuyện này.”
“Cô chuẩn bị cảm tạ tôi thế nào a?”
“Cảm tạ thế nào sao?” Tạ Mộng Dao đạp cần ga, khóe miệng cong lên, “Tôi lấy thân báo đáp, anh có dám nhận hay không?”
Bùi Nguyên Minh lập tức ngậm miệng, hối hận khi lỡ mồm nói nhảm.
Nam nhân đi ra ngoài bên ngoài, quả nhiên là phải bảo vệ tốt chính mình.
Hôm nay, nếu như chính mình dám nhận lời này, ngày mai chỉ sợ cũng sẽ bị Trịnh Tuyết Dương từ Yến Kinh bay trở về, sau đó một tay bóp chết.